Bạn từng nghe những biến thể của cuộc trò chuyện này bao nhiêu lần?
Người A: Làm thế nào rồi?
Người B: Tôi đang bận rộn điên cuồng.
Người A: Yeah, tôi cũng thế. Tôi đã lên lập kế hoạch đến năm 2015.
Người B: Hơn một năm nay tôi chưa có được một kỳ nghỉ thực sự.
Người A: Cần nghĩ về những điều tốt của sự bận rộn, đúng không?
Người B: Amen.
Theo tôi, dường như chúng ta đang đeo sự bận rộn như một huy chương danh giá. Tôi bận rộn, do đó tôi là người quan trọng và có giá trị, do đó tôi đáng kính trọng. Và nếu tôi không bận rộn thì tôi không quan trọng.
Gần đây, tôi đã thuê Anne Davin giúp tôi điều hành việc kinh doanh của tôi, và vì cô ấy quan tâm đến lịch trình của tôi hơn cả tôi nên tôi thấy mình có rất nhiều thời gian rảnh so với vài chục năm trước. Tôi có rất nhiều ngày rảnh rỗi để tự do làm bất kì việc gì.
Vì bề ngoài tôi đạt được nhiều thành tựu nên mọi người nghĩ rằng tôi đang bận rộn điên cuồng. Nhưng thực tế là, vì tôi có một nhóm hỗ trợ tuyệt vời như vậy nên trong cuộc sống công việc và cuộc sống cá nhân của tôi, tôi có rất nhiều thời gian rảnh, và khoảng thời gian rảnh này làm tôi thú thực là cảm thấy không thoải mái.
Cơn nghiện bận rộn
Trong cuốn Daring Greatly, Brené Brown viết về những hành vi làm tê liệt mà chúng ta sử dụng như bộ áo giáp để chống lại tính dễ tổn thương (vulnerability). Và để bạn không nghĩ rằng sự tê liệt không áp dụng cho bạn vì bạn không vướng vào cocaine hoặc rượu, bà làm sáng tỏ “Một trong những chiến lược làm tê liệt phổ biến nhất là sự bận rộn-điên cuồng.
Chúng ta là một nền văn hóa của những người tin theo quan điểm rằng nếu chúng ta đủ bận rộn thì sự thật về cuộc sống của chúng ta sẽ không bắt kịp chúng ta.”
Trong khi chúng ta chế nhạo những người nghiện ma túy và rượu thì chúng ta lại bình thường hóa, thậm chí ca ngợi người nghiện bận rộn. Nhưng khi chúng ta sống quá bận rộn thì chúng ta có giúp gì cho bản thân không?
Vì tôi đột ngột có được nhiều thời gian rảnh hơn trước đây nên tôi thấy mình phải đối mặt với khoảng thời gian để suy ngẫm về cuộc đời tôi. Và đối mặt với cuộc đời tôi không phải lúc nào cũng thú vị.
Đối mặt với sự thật
Khi tôi thoát khỏi bánh xe của sự bận rộn và thành tựu, tôi buộc phải nhận ra điều gì xảy đến với tôi khi tôi không bận rộn. Điều còn lại trong sự im lặng là những thứ tôi không muốn nhìn vào.
Tôi không thoải mái với những cảm xúc của sự buồn chán.
Hoặc tôi sợ làm người bình thường như thế nào.
Hoặc tôi có xu hướng cảm thấy mình vô giá trị và không đáng yêu trừ khi tôi đạt được nhiều thành tựu.
Hoặc tôi cảm thấy không thoải mái khi nhận ra, dù rất nhiều người trên mạng quan tâm đến điều tôi nói, thì tôi lại không giỏi lắm trong việc trau dồi và duy trì những mối quan hệ lâu dài với những con người ngoài đời thật, biết tôi và yêu tôi.
Hoặc tôi cảm thấy bồn chồn, không ngồi yên được khi tôi không làm cho bản thân cảm thấy mình đáng kinh trọng hơn bằng cách làm một việc gì đó để giúp đỡ những người khác.
Hoặc tôi cảm thấy cô đơn như thế nào, ngay cả khi tôi ở cạnh một đám đông.
Oh, một lần nữa, tôi đã dùng sự bận rộn của tôi để làm tê liệt những cảm xúc dễ tổn thương đi cùng với những sự thật lộn xộn về cuộc đời tôi.
Làm hòa với sự không hoạt động
Bạn tôi Martha Beck gần đây dành khoảng 4h mỗi ngày để ngồi thiền. Tôi chỉ dành được 20 phút để ngồi thiền mà không xem đồng hồ và đếm thời gian cho đến khi kết thúc, do đó tôi không thể bắt đầu nghĩ về 4h hoàn toàn không hoạt động gì cả. Tôi sẽ là ai nếu tôi không bận rộn hoàn thành công việc? Tôi sẽ là ai nếu tôi hài lòng với sự không làm gì cả trong nhiều giờ? Và thậm chí đáng sợ hơn, tôi sẽ phải đối mặt với những sự thật gì mà tôi có thể tránh đối mặt khi tôi đang điên cuồng bận rộn?
Tôi từng trải nghiệm những khoảnh khắc chạm vào kiểu bình an mà Martha thường trải nghiệm. Kiểu bình an đó thật lôi cuốn. Nó thu hút bạn, làm bạn khao khát hơn và làm bạn nhận ra bạn không muốn bỏ lỡ nó trong cuộc sống bằng cách lấp đầy bản thân với sự bận rộn điên cuồng.
Nhưng sau đó bạn đánh mất nó. Và nỗi đau đánh mất nó thôi thúc bạn lấp đầy lịch trình của bạn một lần nữa để bạn không phải đối mặt với nỗi khao khát về cái bạn từng chạm vào nhưng không thể duy trì.
Giải pháp là gì?
Vậy cách chữa trị cơn nghiện bận rộn là gì? Brené ‘kê đơn’ là sự quan tâm và nuôi dưỡng tâm hồn của chúng ta. Đam mê hoạt động không phải lúc nào cũng sai, giống như một miếng socola không phải lúc nào cũng là một hành vi làm tê liệt. Đôi lúc những hành vi đó xoa dịu chúng ta. Thường thì chúng là một cách để che giấu. Làm thế nào bạn có thể nói được sự khác biệt? Khi chúng ta xem xét điều gì thúc đẩy những hành vi làm tê liệt của chúng ta, Brené khuyên chúng ta hãy hỏi những câu sau. “Những sự lựa chọn của tôi có làm khuây khỏa và nuôi dưỡng tâm hồn của tôi, hay là chúng tạm thời trì hoãn những cảm xúc dễ tổn thương, cuối cùng lại làm suy giảm tinh thần của tôi? Những lựa chọn của tôi dẫn đến sự toàn tâm toàn ý của tôi, hay là chúng làm tôi cảm thấy trống rỗng và tìm kiếm?
Bạn có đang làm tê liệt bản thân với sự bận rộn?
Hãy trung thực với bản thân. Bạn đang che giấu điều gì đằng sau danh sách “những việc cần làm” của bạn? Làm thế nào bạn có thể quan tâm và nuôi dưỡng tâm hồn của bạn nhiều hơn để bạn không có xu hướng lấp đầy chỗ trống bằng sự bận rộn?
Hãy cố gắng tìm thấy sự bình an khi sống chậm.
Nguồn
Are You Addicted To Busyness?
Published on April 7, 2014 by Lissa Rankin, M.D. in Owning Pink
PsychologyToday