[justify]Tôi và Hà đều là sinh viên tỉnh lẻ lên Hà Nội học Đại học. Vì hai đứa đều không có suất ở nội trú nên chúng tôi vô tình gặp nhau ở cổng trường và cũng đang có ý định đi tìm nhà trọ để ở ghép với nhau.[/justify]
[justify]Học cùng lớp, ở chung phòng, tôi và Hà đều giúp đỡ nhau nhiều trong học tập cũng như những khó khăn trong cuộc sống. Chúng tôi hiểu nhau, thương yêu nhau và cũng rất tôn trọng những điều riêng tư của nhau.[/justify]
[justify]Sang năm thứ hai Đại học, Hà nhận lời yêu Khanh, anh chàng học Kiến trúc ở sát dãy trọ chúng tôi. Cũng từ đấy, mỗi khi nấu cơm, chúng tôi đều nấu thêm một suất cho Khanh và anh cũng chẳng mấy khi “lỡ hẹn” sang ăn cơm cùng chúng tôi.[/justify]
[justify]Ban đầu tôi cũng rất vui vẻ vì nghĩ Khanh cũng là sinh viên tỉnh lẻ như chúng tôi, giúp đỡ, chia sẻ với nhau những lúc như thế này cũng là điều đáng quý. Hơn nữa, Khanh cũng khá vui vẻ và dễ gần nên tôi cũng coi Khanh như anh trai của mình vậy.[/justify]
[justify]Thế nhưng, cuộc sống của những sinh viên tỉnh lẻ như chúng tôi không hề đơn giản mỗi khi đụng đến cơm, áo, gạo, tiền. Khanh cứ thường xuyên đến nhà ăn cơm như một lẽ dĩ nhiên nhưng, anh chưa bao giờ góp tiền, góp gạo để thổi cơm chung. Cứ đầu tháng, tôi và Hà đều trích một số tiền bố mẹ gửi lên để góp vào quỹ phòng. Và chi tiêu bao thứ vặt vãnh hàng tháng cũng trích chung quỹ ấy… nhưng chưa bao giờ Hà tự nguyện góp thêm suất của Khanh và đáng trách hơn, anh cũng chẳng bao giờ hỏi han chúng tôi về vấn đề ấy![/justify]
[justify]Khanh ăn dày, nằm dài ở phòng tôi suốt ngày. Cứ mỗi khi ăn trưa xong, thấy tôi và Hà muốn nghỉ trưa, anh vẫn cứ ngồi trơ trơ ở đấy. Đã thế, anh còn bảo Hà: ”Dịch vào cho anh nằm ké một tí” và Hà cũng ngoan ngoãn làm theo, không một lời từ chối.[/justify]
[justify]Tôi thỉnh thoảng có góp ý với Hà về việc Khanh ở lại và hai người có thái độ âu yếm nhau trước mặt tôi nhưng rồi, chứng nào vẫn tật ấy. Tôi dần dần có cảm giác khó chịu mỗi khi nhìn thấy cái mặt “nhơn nhơn” của Khanh hiện diện trong phòng chúng tôi. Đã thế, họ lại còn có thái độ âu yếm, bỡn cợt nhau trong bữa ăn… và tôi cảm giác như họ đang cố tình trêu ngươi mình.[/justify]
[justify]Và có lẽ tình bạn của chúng tôi sẽ không bao giờ rạn nứt nếu như không có sự có mặt của Khanh. Tôi nhận thấy anh là một chàng trai bất tài, vô dụng, không những thế, đang là thanh niên trai tráng nhưng chỉ thích sống dựa dẫm vào bạn gái. Hơn thế nữa, anh là một chàng trai không biết liêm sỉ là gì?[/justify]
[justify]Tôi nói anh không biết liêm sỉ là gì vì những gì trải qua trong suốt hơn một tháng qua là nỗi ám ảnh mà tôi không thể nào thoát ra được.[/justify]
[justify]Kể từ ngày hai người “yêu nhau mặn nồng”, Khanh coi phòng trọ của chúng tôi như nhà của anh vậy. Tôi chưa bao giờ có được giây phút tự do trong sinh hoạt cũng như sự nghỉ ngơi sau mỗi giờ học căng thẳng hay những lúc ốm đau, bệnh tật. Khanh không dọn đồ sang sống cùng chúng tôi nhưng anh thường xuyên ngủ lại phòng và biết làm sao, khi hai đứa con gái sống với nhau chỉ có một cái giường.[/justify]
[justify]Cuối cùng, tôi phải ép mình vào tường để có chỗ cho Khanh ngủ lại. Cũng từ ngày ấy, tôi chưa bao giờ có được giấc ngủ ngon… khi thì phải tỉnh giấc vì “cái giật mình” của Hà, khi thì bị ám ảnh bởi tiếng cười “khoái trá” của cô bạn, lúc thì giật mình bởi sự “mạnh mẽ” của Khanh…[/justify]
[justify]Tôi trở nên lầm lũi từ ngày ấy. Mỗi khi tan học, tôi không thích về nhà nữa mà ở lại thư viện để kiếm một chỗ ngủ và học bài. Buổi tối, tôi thường lang thang vào kí túc xá chơi với bạn để không phải nhìn mặt “kẻ đốn mạt” ấy. Nhưng, dường như mọi chuyện chưa thể dừng lại ở đấy…[/justify]
[justify]Trong bóng đêm, tôi giật mình tỉnh giấc khi có bàn tay nào đó đang sờ soạng nơi ngực mình. Thoáng chút bối rối, tôi quay mặt vào tường giả vờ ngủ thiếp đi vì cứ nghĩ Hà không ý thức được hành động của mình trong giấc mơ. Nhưng, dường như, bàn tay ấy vẫn đang cố lần mò để chạm vào người tôi… Một cảm giác sợ hãi xen lẫn ghê tởm, căm thù lẫn khinh khi… tôi chỉ muốn vùng dậy để tát vài cái vào mặt kẻ khốn nạn ấy… nhưng dường như, tôi không đủ dũng khí để làm được điều đó trong lúc này…[/justify]
Tôi chỉ muốn tìm cho mình một cảm giác bình yên…
[justify]Từ đêm ấy, tôi không còn ăn cơm và ngủ ở nhà nữa, tôi cũng chẳng còn gì để nói với cô bạn thân của mình nữa. Tôi “dạt” nhà và mang theo quần áo, sách vở vào kí túc học và “ở chui” với các bạn cùng lớp. Chiếc giường nội trú chật chội nhưng chưa bao giờ tôi có cảm giác an toàn và bình yên như khi ở bên các bạn. Nhưng trong bóng đêm, tôi thường khóc vì nghĩ đến cuộc sống khó khăn của mình, tôi không đủ tiền để thuê cho mình một căn phòng nho nhỏ để ở, không có ai quen biết để cậy nhờ xin một chỗ ở… Có lẽ, tôi sẽ phải ở chui với các bạn cùng lớp thêm một thời gian dài nữa…[/justify]
[justify]Ngày xưa, cứ nghĩ rằng, tình yêu sinh viên hồn nhiên và mơ mộng lắm! Nhưng, trải qua rồi mới biết, mới thấy sợ và ghê tởm cái tình yêu toan tính, ích kỷ và đầy dục vọng ấy…[/justify]
[justify]Không biết đến bao giờ, Hà mới nhận ra con người thật của Khanh nữa…?[/justify]