Nếu Tôi kể ra Tôi và Em yêu nhau như nào chắc sẽ chẳng ai tin vì nó… hoang đường quá… Nhưng Tôi xin thề những dòng tâm sự dưới đây là sự thật 100% – không một lời dối trá…
Tôi quen Em rất tình cờ: quen qua mạng ttvnol.com. Một lần Tôi vào muare.vn để tìm mua 1 món hàng và up bài cho một thằng bạn, tự nhiên đọc thấy bài của một cô bé với nick girl_xxxx post bài: “up hộ anh H vì đẹp trai”. Tôi thấy buồn cười quá vì cái thằng H đó nhìn như khỉ… Vậy là Tôi search ra được nick của Em và buzz chat chỉ với mục đích trêu mà thôi… Nhưng càng chat thì lại càng thấy cái con nhóc này sao mà “khoe hàng”, kiêu ngạo quá, gì mà Tôi bảo số phone của anh là 09xxxx6666 thì nhóc đó bảo: “số gì mà khó nhớ”. Tôi bảo “anh dùng 6310i” và hỏi “em dùng phone gì?”. Nhóc đó bảo: “em dùng vertu” “-nhưng em cho bạn em mượn rồi” (nói thế này nên Tôi nghĩ ngay là nói khoác). Rồi nhóc đó hỏi: “sao anh dùng 6310i? nó như thế nào?”, Tôi trả lời “63 là điện thoại đi theo xe mercedes ý”, nhóc đó làm ngay câu: “thế ạ? thế để em chạy ra hỏi bác tài xế coi có không để em lấy em xài” . Hix, đến đây thì Tôi thua rồi, sao lại có con bé “khoác lác” 1 cách dễ sợ thế chứ… Rồi Tôi lại tiếp tục chat và nghĩ là quyết tâm sẽ cho con nhỏ này 1 trận, cho biết thế nào là kiêu ngạo, khoác lác… Vậy mà nhỏ đó vẫn không thôi khoác lác: “anh cứ vô khu biệt thự Q.10, thấy căn nào to nhất là nhà em” …Tôi chỉ biết câm nín…
Rồi cơ hội “trả đũa” cũng đến khi nhỏ đó gạ thi “solo sms”, có nghĩa là thi nhắn tin đêm coi ai ngủ trước… Ok cái rụp, cơ hội trời cho đến sao Tôi lại bỏ qua, “phải cho con nhỏ đó biết mình là ai” – lúc đó Tôi nghĩ vậy đó…
Đêm đó, Tôi và nhỏ đó tâm sự và nhắn tin, nhắn được khoảng chục cái tin nhắn thì nhỏ … lăn quay ra ngáy khò khò… vậy là Tôi thắng… 1-0. Năm đêm liền như vậy, Tôi đều thắng và nhỏ đó bảo là sẽ ra HN…
Vậy là nhỏ ra HN, 5 đêm, chỉ 5 đêm nhỏ bảo: “em yêu anh rồi” . Tôi nhắn tin lại và bảo: “yêu kô phải là như thế, yêu là phải có thời gian tìm hiểu…”…
Rồi nhỏ vẫn cứ ra HN, Tôi ra đón… Có tin nổi không? 2 đứa chỉ mới quen qua mạng và nhắn tin với nhau, thậm chí còn chưa biết mặt nhau, vậy mà đã … … Lúc đó, Tôi bất chợt nghĩ “sao mà ngu thế? nhỡ con nhỏ đó cho mày leo cây thì sao?”…Đợi đến 9h15, hồi hộp quá… phew, cuối cùng thì nhỏ cũng xuất hiện, vậy là nhỏ không gạt mình…
1 tuần sau đó nhỏ ở với chị cùng xóm trọ Tôi. Ngày đầu Tôi đưa nhỏ đi chơi, ra bờ hồ ngồi nói chuyện, thật buồn cười, Tôi vốn nhát gái, chẳng dám cầm tay , toàn bị … cầm . Rồi Tôi cũng mạnh dạn cầm lại, thế là nhỏ bảo “cái anh này, mãi mới cầm tay người ta, làm người ta mắc cỡ muốn chết”, nghe câu đó Tôi bụm miệng suýt phì cười… Rồi 2 đứa vào công viên gần đường Trần Phú ngồi 8… Nói bâng quơ, linh tinh một lúc nhỏ chợt hỏi: “anh đừng yêu em nhé! Yêu em khổ lắm đấy…”. Tôi bần thần, ngỡ ngàng, kô biết tại sao nhỏ lại nói như vậy…Rồi nhỏ tiếp “em muốn nói cho anh biết điều này, nhưng anh không được thương hại em thì em mới nói” . Một chút tò mò và có cái gì đó thúc giục Tôi gật đầu “ừ”. Nhỏ nói khẽ…”Em bị bệnh tim bẩm sinh, bác sỹ bảo chỉ còn 2 năm nữa”… Tôi… Tôi không biết nói gì, một động lực vô hình khiến Tôi ôm chặt nhỏ, càng lúc càng chặt hơn, nhưng Tôi không thương hại nhỏ… Nhỏ tiếp “bác sỹ bảo em chỉ còn 2 năm nữa và em phải sang Mỹ phẫu thuật ngay, nhưng tỉ lệ chỉ là 50% và em không đi vì chi phí phẫu thuật và sinh hoạt lớn lắm, mặc dù gia đình em lo được. Bố em làm đại sứ quán… Không ai khuyên được em, bố không khuyên đc, bà không khuyên đc, gia đình cũng kô ai khuyên được. Ý em đã quyết…” … Tôi không biết nói gì… một cảm xúc nghẹn ngào không thành lời…Không hiểu sao lúc đó Tôi lại nghĩ Tôi sẽ thay đổi được quyết định của nhỏ, ừ, chính Tôi sẽ khuyên được nhỏ… Thật ngông cuồng khi chỉ mới quen vài ngày mà đã đòi khuyên được nhỏ trong khi ruột rà của nhỏ không ai khuyên nhỏ đi Mỹ làm phẫu thuật được cả…
Những ngày sau đó, Tôi luôn luôn tận dụng mọi khoảng thời gian thích hợp nhất để khuyên nhỏ, nói cho nhỏ biết về cuộc sống và những khó khăn mà mình phải vượt qua, rằng mình sống không chỉ cho riêng mình… Nhưng…. vô ích, mọi lời khuyên đều trở lên vô ích khi nhỏ luôn luôn nói: “anh đừng đề cập đến chuyện đó được không…”. Tôi im lặng, nhưng tôi không bỏ cuộc, tôi vẫn tin tôi có thể khuyên nhỏ. Và những ngày sau đó với tôi thật nhiều cảm xúc, lúc vui vẻ, hạnh phúc, lúc lại tột cùng bi quẫn… Tôi tiếc thương cho một số phận như nhỏ…
Những ngày đó tôi đã hiểu thêm về nhỏ, 1 cô bé vô tư, trong sáng và thánh thiện như một thiên thần. Xin thề là bao nhiêu năm lặn lội tự nuôi thân, Tôi chưa bao giờ gặp một người như vậy – ngây thơ và trong sáng, không hề có một chút vẩn đục trong tâm hồn. Tôi yêu thật, thật sự Tôi đã yêu và muốn bảo vệ, che chở, nói cho nhỏ biết những cái gì là tốt, cái gì là xấu, người nào tốt, người nào xấu…
Rồi một tối, trời mưa tầm tã, Tôi chở nhỏ đi, 2 đứa nói rất nhiều, tâm sự rất nhiều, nước mắt chan hòa cùng nước mưa, nhỏ đang lưỡng lự… có chuyển biến tốt, Tôi cảm thấy như đã làm được 1 cái gì đó, điều đó mang lại hạnh phúc cho Tôi, và cho nhỏ… Nhưng rốt cuộc nhỏ vẫn không chịu đi… thật buồn là nhỏ vẫn không chịu đi. Tôi đã làm tất cả những gì Tôi có thể, thôi đành cam chịu…
Ngày tiễn nhỏ ra sân bay về HCM, một cảm xúc buồn man mác len lỏi khắp tâm trí tôi, nhỏ cười toe và bảo là vui và hạnh phúc lắm, nhỏ còn đòi mang cả quả bóng rổ của tôi về HCM nữa chứ, thật là ngốc quá mà, hải quan đâu có cho cầm cái đó lên máy bay, vậy mà nhỏ vẫn nằng nặc đòi, thế là tôi đành “ậm ừ” chứ biết sao… Khi tôi đang ngồi trên taxi về nhà, tôi nhận được tin nhắn của nhỏ bảo rằng hải quan kô cho mang bóng lên máy bay và bảo tôi quay lại lấy đi, tôi bảo là thôi, bỏ đi. Nhỏ bảo: “không được, vì nó là bóng anh tặng em nên kô làm mất được”. Tôi bảo: “anh đi xa lắm rồi, bỏ đi”. Nhỏ suýt phát khóc… Rồi nhỏ lên máy bay. Lát sau tôi nhận được tin nhắn của nhỏ và nội dung của tin nhắn này tôi sẽ kô bao giờ quên: “Anh à, em sẽ đi phẫu thuật. Anh đã làm thay đổi cuộc đời em…”. TÔi hạnh phúc lắm, thật sự tôi rất hạnh phúc khi đọc được tin nhắn đó…
Những ngày tiếp theo là chuỗi ngày dài, 2 tháng mà dường như là 2 năm vậy, chỉ 2 tháng thôi mà xảy ra biết bao nhiêu chuyện, không biết bao lần cãi nhau, không biết bao lần giận hờn vu vơ, giận dỗi vì… chẳng cái gì cả. Tôi nhiều lúc cảm thấy mệt mỏi và chán nãn. Nhưng tôi không thể bỏ cuộc được, tôi bỏ cuộc nghĩa là nhỏ bỏ cuộc. Tôi luôn cảm thấy một trách nhiệm đè nặng lên vai… Tôi nín nhịn, tôi làm hòa bằng tất cả khả năng có thể. Ởn trời là mọi chuyện êm xuôi đến… tận bây giờ. Có lần nhỏ suy sụp kinh khủng, nhỏ đòi đi Đà Lạt, “đi đến một nơi không ai biết mình là ai, sẽ tự làm để nuôi bản thân, kô phụ thuộc vào ai”. Tôi bỡ ngỡ, kô hiểu vì sao tự dưng nhỏ lại như vậy, chat chit một hồi mới vỡ lẽ ra một tin như sét đánh ngang tai: nhỏ nghe lén được bác sỹ nói với bà nhỏ là nhỏ chỉ còn chưa đầy một năm chứ không phải 2 năm nữa. Nhỏ cảm thấy như nhỏ là gánh nặng của mọi người và nhỏ muốn đi thật xa, để không còn ai phải lo lắng cho nhỏ nữa. Tôi bối rối kô biết phải làm sao, rồi tôi trấn tĩnh lại và từ từ khuyên nhủ nhỏ, 2 ngày trời không ăn không ngủ, khuyên thế nào cũng kô xong, nói thế nào cũng không nghe, nhất quyết đòi đi Đà Lạt. Tôi cảm thấy mệt mỏi nhưng vẫn gắng gượng…Sang ngày thứ 3 thì nhỏ đã nghĩ thông, cám ơn trời, tôi thở phào nhẹ nhõm…
Tôi không bỏ cuộc, không tin là không còn hi vọng, tôi lên mạng, vào google và search, tôi tìm mọi hi vọng mà tôi có thể “bấu víu” vào được, dù chỉ là 1%… Cuối cùng tôi cũng tìm được: Năng lượng sinh học. Tôi quyết định sẽ khuyên nhỏ theo cái này, vì giờ chỉ còn nó mà thôi. Tôi gửi cho nhỏ tài liệu, nhỏ đọc và nói “hồi nhỏ gia đình có cho nhưng em không theo được, người ta bảo tập cái này phải kô nghĩ gì, nhưng em thì không thể không nghĩ, lúc nào em cũng nghĩ cả…”. Tôi không biết nói gì hơn nữa.
Rồi bà nhỏ bảo mới tìm ra một cách chữa bệnh hay lắm: bằng y thuật cổ truyền ở Vũng Tàu và bảo sẽ đưa nhỏ đi. Nhưng rồi cuối cùng đưa xuống đó rồi lại đưa về vì bà nhỏ bảo: “nhìn chẳng tin tưởng được, cung cách làm việc và vệ sinh không đảm bảo”. Vậy là nhỏ lại về, nhỏ hụt hẫng lắm, nhỏ đã hi vọng vào cách chữa bệnh này bao nhiêu, vậy mà… Nhỏ bảo “vì anh, vì chúng mình, em sẽ làm tất cả để được sống”. Tôi suýt bật khóc…
Tôi đưa tài liệu về năng lượng sinh học cho bà của nhỏ đọc và bảo bà nhỏ khuyên nhỏ. Bên cạnh đó tôi vẫn động viên và khuyên nhỏ, cuối cùng thì nhỏ cũng đồng ý đi… Vậy mà một tai nạn đen đủi khiến nhỏ không đi chữa được: Nhỏ bị ngã cầu thang gẫy mũi. Những ngày đó là một bầu trời đen u ám bao phủ lấy cuộc sống của những người thân của nhỏ, trong đó có tôi. Nhỏ suốt ngày phải tiếp máu vì máu không cầm được. Trung bình một ngày hết 10 triệu… Khi nhỏ đỡ rồi, nhỏ đòi online chat với tôi, suốt ngày chỉ bắt tôi online chat với nhỏ, không cho tôi làm việc gì cả, rồi tôi và nhỏ cãi nhau vì tôi không chịu được việc nhỏ suốt ngày bắt tôi online chat cùng, không cho tôi làm việc gì cả. Nhỏ khóc và lại “fun máu” – nhỏ lại bị chảy máu cam vì xúc động. TÔi thật tồi tệ, tôi là một thằng tồi tệ, nhỏ đã bị như vậy, nhỏ ở bệnh viện một mình nhỏ buồn, nhỏ muốn tâm sự cùng tôi, vậy mà tôi lại vô tâm vậy. Tôi thật tồi tệ…
Rồi một lần tình cờ, nhỏ “nghe lén” được bác sỹ nói với bà nhỏ “nếu con bé cứ tình trạng như thế này e rằng không được quá nổi 3 tháng”. Nhỏ suy sụp, thật sự suy sụp, tưởng như không thế nào đứng dậy nổi. TÔi cũng không biết khuyên nhỏ nhưa nào nữa. Ông trời thật quá khắc nghiệt, thật bất công, nhỏ đã chịu bao khổ cực, bao buồn tủi, chưa khi nào được hạnh phúc, vậy mà sao lúc nào ông ý cũng bắt, cũng dồn ép nhỏ vào con đường… chết vậy? Vậy mà nhỏ cũng gượng dậy được, tôi càng yêu nhỏ hơn, một cô bé mạnh mẽ…
Sau gần một tháng, nhỏ dần dần hồi phục, nhưng nhỏ buồn lắm. Nhỏ bị như vậy mà bà nhỏ mất tích không một lời, kô một tin nhắn hỏi thăm, gia đình cũng vậy. Nhỏ chịu đựng từ nhỏ và luôn luôn như vậy, chịu đựng và chịu đựng. Tôi thật sự bất bình khi thấy gia đình nhỏ không màng quan tâm đến nhỏ như vậy, cứ như kiểu bỏ rơi… Và nhỏ lại ra HN, nhỏ bảo: “giờ em chỉ có anh là gia đình thôi”. 5 ngày, nhỏ ở HN 5 ngày đúng với số thuốc đủ 5 ngày cho nhỏ. Rồi nhỏ lại vào HCM.
Có lần nhỏ bảo: “anh à, em viết di chúc rồi. Em biết bệnh của em, em là người hiểu rõ nhất”… Tôi choáng váng, kô tin vào mắt mình…
Và hôm kia, một ngày định mệnh, một ngày Sài Gòn mua to như trút, nhỏ không đi đâu được, nhỏ gọi đám bạn đến và … trổ tài nấu ăn. Tôi không tin vào tai mình khi nghe Ngọc – bạn thân của nhỏ khen tấm tắc: “Vân nó nấu ăn ngon lắm mày ạ, tao thật sự không tin nổi”. Đám bạn nhỏ ăn uống nhậu nhẹt linh đình và… ép nhỏ uống… Thật điên rồ, điên rồ, tôi nhắn tin ngay cho Ngọc bảo nó ngăn không được cho nhỏ uống, nhanh không hối hận bây giờ. KHÔNG KỊP – không kịp mất rồi, nhỏ uống 2 lon bia rồi. Trời ơi là trời, nhỏ ngất! Đám bạn đưa nhỏ vào bệnh viện, nhỏ mê man hơn ngày trời và giờ đây, tim nhỏ đã ngừng đập hơn 30 phút rồi (23h54p ngày 10/05/2007). Nhỏ đã mãi mãi rời xa tôi, rời xa Ngọc, người thân và bạn bè nhỏ…
Còn rất rất nhiều những hồi niệm, nó đang ùa về trong ký ức tôi, nhưng lúc này tôi không thể nào nhớ hết. Tôi viết bài này để lưu giữ lại, để muốn cho cả thế giới biết rằng: Nhỏ sẽ mãi mãi sống trong trái tim tôi
Thứ năm buồn ngày 10/05/2007
11h57 phút đêm
Tiếc thương một mối tình!