Em vẫn gượng cười, lắng nghe anh nói và tư vấn cho anh. Đó là những gì em có thể làm khi bên anh…
Em và anh đã yêu nhau chính thức sau ba tháng. Khi đã đi tìm một nửa của mình trong bốn năm, cuối cùng em và anh đã gặp lại nhau. Em và anh học chung cấp ba, nhưng thời đó hai đứa vẫn còn trẻ con, anh ngồi sau lưng em và hay giựt tóc em, mỗi lần như thế em quay lại với vẻ mặt giận dữ thì anh lại cười một cách bình thản. Em ghét cái vẻ mặt không xem ai ra gì của anh. Rồi hai ta lên đại học, mỗi đứa một nơi, chỉ thỉnh thoảng liên lạc với nhau qua yahoo chat. Em và anh những tưởng chỉ là hai người bạn thân. Nhưng một ngày nọ, anh đề nghị tụi mình kết nghĩa anh em nhé! Uhm, thì cũng được, dù sao em cũng không có anh trai. Tình cảm lớn dần lên, sự quan tâm nhiều hơn, vì anh là anh trai của em mà. Em đến thăm anh khi vẫn còn học năm nhất đại học, anh vẫn trẻ con và níu giữ tay em khi em đứng dậy chào ra về. Lúc đó trong lòng em tự hỏi “Không biết chừng nào anh mới lớn?”…
Cuộc sống, việc học tập cứ thế cuốn em và anh vào vòng xoáy, em không còn thời gian lên net vào mỗi tối thứ ba để chat cùng anh, còn anh cũng đang loay hoay với đồ án tốt nghiệp. Rồi một ngày anh nhắn tin cho em, nói rằng có người yêu anh, anh phải làm sao? Em đã vui thế nào khi đọc được tin nhắn ấy vì em vui là anh trai em đã biết yêu. Em vô tư hỏi anh và khuyên những gì mà em cho là cần thiết để anh và người ấy đến được với nhau. Nhưng em không biết là anh đang chạy trốn… chạy trốn để khỏi phải thấy nước mắt của ngEm đã nhận ra em cũng yêu anh từ ngày nào mà em cũng không hay…
Giờ đây tình yêu đã đến với chúng ta, có lẽ nó đến nhanh và bất ngờ quá làm em sợ, em sợ những gì quá nhanh và dễ đạt được anh à, vì như thế nó cũng dễ dàng mất đi! Ba tháng chưa đủ để tình yêu thật sự nảy nở, nhưng em biết bắt đầu từ đây hai ta sẽ vun đắp, chăm sóc cây tình yêu của chúng ta, phải không anh? Nhưng sao gần đây anh hay nhắc về bạn ấy, người bạn “lạ mà quen”, bạn học cạnh lớp của anh. Anh đã liên lạc lại và hàng ngày khi đi làm, anh và bạn ấy vẫn chat. Tối đến anh cũng nhắn tin cho bạn ấy như nhắn tin với em vậy. Em đã dặn lòng là không có chuyện gì đâu, nhưng sao lòng em thấy nhói khi anh nhắc mãi đến bạn trong những buổi hẹn hò của đôi ta. Em vẫn gượng cười, lắng nghe anh nói và tư vấn cho anh. Nhưng anh biết không, lúc đó em buồn và lo sợ lắm, sợ một ngày em sẽ mất anh. Em nghĩ mình thật buồn cười khi ghen như thế, mà tại sao lại phải ghen???
Em không hiểu nổi em, người ta nói ghen là mình ở thế yếu, chẳng lẽ em yêu anh nhiều đến thế, nhiều đến mức không muốn anh quan tâm bất cứ ai nữa ngoài em. Em đã từng trách anh sao mà vô tình, sao không quan tâm ai hết vậy, phải hòa đồng và chia sẻ với mọi người. Nhưng đến khi anh làm theo lời em thì em lại thấy mình… Em thật kì quái đúng không anh?
Em biết anh đã vì em mà nhún nhường xin lỗi bạn của em, điều mà trước đây anh không bao giờ làm. Anh đã vì em đi đến nơi đông người vào đêm giao thừa, điều mà anh ghét nhất. Anh đã vì em mà cài nhạc chờ cho điện thoại chỉ muốn để cho em nghe, vì anh biết em rất thích. Anh đã vì em nhiều lắm… như thế chưa đủ khẳng định tình yêu của anh sao? Em thật ngốc khi nghi ngờ anh. Anh buồn vì điều đó, anh đã từng nói “Em không thể tin anh như anh đã tin em sao?”. Em nhói đau vì câu hỏi đó. Uhm, em sẽ tin anh, sẽ không nghi ngờ anh.
Em viết hồi tưởng con đường tình yêu của đôi mình chỉ muốn để cho anh biết là em vẫn ghi nhớ tất cả, và gửi đến anh lời xin lỗi vì đã không tin tưởng anh. Vì em nghiệm ra rằng “nếu thật sự là của mình thì mình sẽ không bao giờ mất”, đúng không anh?
ười ấy vì anh không yêu người ấy.
Khi đã đi tìm một nửa của mình trong bốn năm, cuối cùng em và anh đã gặp lại nhau…
Giận hờn để em hiểu anh hơn….
Em lại ra thăm anh sau hai năm không gặp, anh ốm đi nhiều và cao hơn em tưởng tượng. Có lẽ việc chuẩn bị lao vào kì thi tốt nghiệp đã vắt kiệt sức của anh, trông anh rất là mệt mỏi. Em và anh vẫn vui vẻ nói chuyện, và vẫn trẻ con như hai năm về trước, anh vẫn níu giữ tay em không cho em về. Em cười và nghĩ “Anh ngốc thật, sao không thấy lớn nhỉ?”. Về đến nhà, chuông điện thoại reo lên, số lạ, em nghe máy, đầu dây bên kia là tiếng của anh, anh nói rất nhiều với em, anh nói số điện thoại này là dành riêng cho em. Em cười và thấy có một cái gì đó là lạ trong em…
Anh đã tốt nghiệp ra trường, đã có công việc ổn định, và anh mời em đi ăn lẩu mừng tháng lương đầu tiên, đó là lần đâu tiên chúng ta gặp nhau buổi tối. Trong bàn tiệc mọi người cứ nghĩ em là người yêu của anh, mặc dù hai ta ra sức giải thich, chỉ là anh em kết nghĩa. Em vẫn vô tư “chúng ta là anh em kết nghĩa”. Rồi những buổi đi chơi cứ một tuần một lần vào cuối thứ bảy, anh nói “chưa có bạn gái nên chở em đi chơi cũng như em chưa có bạn trai, sau này có rồi thì hai anh em sẽ ít có cơ hội gặp nhau như thế này nữa.” Em chỉ cười “em sẽ không có bạn trai đâu” và em đã luôn nghĩ vậy.
Nhưng… những tin nhắn vào mỗi tối, những cử chỉ quan tâm, lo lắng, những lần anh nhường áo cho em khi em đi vội mà quên mang áo khoác, anh nói đêm lạnh, con gái phải giữ ấm. Còn anh thì lạnh run… anh có biết là em đã xúc động đến nhường nào.
Vô tình đọc blog của anh mới biết anh đang bắt đầu biết nhớ… em ríu rít hỏi anh, anh không nói… Rồi một ngày kia anh nói là anh sẽ không quan tâm em nữa, vì anh sợ anh sẽ thích em. Em sao thế này, em bất ngờ, bối rối… em sợ anh không quan tâm em nữa…
Anh đã đề nghị “đừng làm em gái anh nữa, làm bạn gái anh nhé!” Em bối rối, em không biết, anh buồn, ngoảnh mặt quay đi. Những giọt nước mắt em đã rơi sau ba năm tưởng chừng như đã cạn, nó đã rơi vì anh. Em đã khóc, khóc thật nhiều khi anh không còn liên lạc với em, anh tắt máy… Em đã nhận ra em cũng yêu anh từ ngày nào mà em cũng không hay.