[size=3]Chết vì thằng bán kem
[/size]Ông mất.
Cháu đến chia buồn với bà.
- Sao ông đang khỏe, chuẩn bị kỷ niệm thượng thọ 90 tuổi mà lại ốm đột ngột vậy bà? Ông mất khi nào? [size=2][size=2]- Cháu yêu à - Bà già giàn giụa nước mắt - Ông cháu mất khi ông bà đang làm "chuyện ấy".[/size][/size] [size=2]- Ông bà "đại lão" rồi sao lại còn làm việc đó nữa? Quá nguy hiểm![/size]
[size=2]- Cũng không đến nỗi đâu, vì ông bà thường làm theo tiếng chuông nhà thờ mà. Dinh…Dong…Dinh…Dong… Cháu thấy không, chậm rãi, nhẹ nhàng mà vẫn rất tuyệt. Nhưng ai mà ngờ được là sáng hôm đó lại có thằng bán kem đi ngang qua đây cơ chứ.[/size] 3ahhyes3
[size=2]—————————————————————[/size]
[size=3]Bé cái lầm[/size]
Thánh Peter đứng trước cổng thiên đàng để đón chào linh hồn những người mới đến. Ngài trông thấy Đức Jesus đang đi đến bèn ra dấu thu hút sự chú ý của Đức Chúa.
- Con có chút việc phải đi. Người có thể trông chừng giùm cánh cổng này không ạ?
- Được! Nhưng ta phải làm gì?
- Chỉ cần tìm hiểu những người đến đây, hỏi về hoàn cảnh gia đình họ, cuộc sống của họ. Sau đó quyết định họ có xứng đáng được vào thiên đàng không.
- Nghe thú vị nhỉ đấy. Được, để ta làm cho. - Chúa phán.
Thế là thánh Peter ra đi và Chúa Jesus đứng canh cổng. Người đầu tiên xuất hiện trước cổng thiên đàng là một ông lão già nua, loà dở. Đức Jesus gọi ông lão ngồi vào bàn kiểm tra và ngồi đối diện với ông. Nhìn chăm chú vào ông lão, Đức Jesus hỏi:
- Ông sinh sống bằng nghề gì?
- Tôi làm nghề thợ mộc. - Ông lão trả lời.
Đức Jesus nhớ lại cuộc sống của ngài khi còn ở trần gian và hỏi tiếp:
- Ông có gia đình không?
- Có! Tôi có một đứa con trai,nhưng đã lạc mất nó.
Đức Jesus ấn tượng mạnh hơn:
- Ông lạc mất con trai à? Ông có thể kể tôi nghe về con trai ông không?
- Nó có vài cái lỗ ở tay và chân.
Đức Jesus ấn tượng mạnh đến nỗi không thốt nên lời, chỉ có thể nghe tiếng ngài thì thầm:
- Cha đó ư?
Cụ già cũng xúc động không kém, giọng cụ khàn đi vì xúc động:
- Pinochio đó phải không con? 3blur3
————————————————————————————————–
[size=3]Đặc ân của Tổng thống[/size]
Tổng thống đang đi thăm một khu dân cư và mọi người đều diện bộ quần áo đẹp nhất của mình. Tất cả đứng dọc hai bên đường đi để mong nhận được sự quan tâm của ngài.
Một người dân địa phương mặc bộ quần áo đi lễ đẹp nhất của mình và đinh ninh Tổng thống sẽ ngừng lại và nói chuyện với mình. Ông ta đứng cạnh một kẻ vô gia cư rất hôi hám. Chợt Tổng thống đi ngang, kề vào tai gã vô gia cư thì thầm câu gì đấy rồi đi ngang tiếp. Không thể tin được là Tổng thống lại không thèm đếm xỉa đến mình, ông bèn đến bên kẻ vô gia cư nọ và nhanh chóng thương lượng đổi bộ quần áo xịn của mình lấy bộ đồ rách rưới của kẻ khốn cùng, các thêm tất cả số tiền đang có trong ví.
Mặc bộ quần áo hôi hám ấy vào, ông ta chạy như bay xuống phố, vòng ra phía trước đón đầu Tổng thống để mong có cơ hội được diện kiến và tiếp chuyện.
Vừa may Tổng thống đi đến, nhác thấy ông ta, ngài tiến lại gần, vẻ mặt cực kỳ niềm nở làm người đàn ông như nở từng khúc ruột. Thế rồi, ngài kề vào tai ông ta thì thầm:
- Lúc nãy ta đã bảo ngươi cút khỏi đây với mớ giẻ rách khốn kiếp này rồi mà? 3crisp3