Cứ nhớ lại cái năm mình còn học lớp 3 bị cảm thương Hàn dường như gần chết .Chỉ có biết uống sữa nhìn Ba mẹ mình ăn cơm mà ôi thèm quá ! Nhớ mãi lúc ba mình mua 3 quả trứng vịt lột và 1 chai rượu mình cũng đòi ăn nữa vậy những chi có Sữa thôi !
Nhưng điều đó ko nói lên điều gì chỉ khi cái đêm kinh hoàng đó mình sắp chết bụng chướng to vật vã ,Ba mình vừa bồng mình vừa khác chạy lên tìm Bác sỹ không như bây giờ gọi cái là có Bác sỹ tới giường bệnh ngay .Ba mình chạy tới ông Bác sỹ vừa nói vừa khóc .Lúc đó ,là ở hành lang mình vẫn nhớ như in cái cảnh Bác sỹ nói đã hết cách chữa và dường như có lẽ mình phải chết đêm hôm đó nhưng cũng cảm ơn chúa vì "Đồng Tiền"
Trước khi cái đó ra mặt .xuất hiện thì Ba mình đã nói với ông Bác sỹ đó rằng : Tui đi chiến tranh về chỉ có 1 mình nó .Nhưng thực ra la nhà có 4 người nhưng với lời nói dối đó ko nói lên được gì với 1 người Bác sỹ vô tâm và không có ý đức như vậy .Bác sỹ vẫn không nói gì hết cho tới khi Ba mình phải dùng số tiền lúc đó 100 ngàn là mua được 1/4 chỉ vàng rồi đó !
Ba mình bỏ vào túm ông Bác sỹ đó nhưng Ba mình vẫn nói xin lại 50 ngàn vì đã hết tiền mua thuốc cho mình .Mình cứ nghĩ đi nghĩ lại cái cách ba mình xin tiền lại 1 nữa vậy mà ông Bác sỹ nỡ lòng nào cũng đưa cho Ba mình .
Cảm ơn Đồng Tiền nhé mày đã cứu sống tao và đã cho tao có ngày hum nay khi tao đang bước tiếp trên con đừong mà đã làm tao tưởng chết rồi .Hy vọng những ai làm ngành y và chuẩn bị là 1 người "Luơng y như từ mẫu " thì đừng có giống ông Bác sỹ đó nhé !
3congratz3 3congratz3 3congratz3 3congratz3 3congratz3 3ahhyes3 3ahhyes3 3ahhyes3 3ahhyes3