Tâm sự - chia sẻ 2009-04-12 17:25:20

Khi bị chính anh rể “sàm sỡ”? :((


Chị gái tôi mới lập gia đình. Ngày cưới, nhìn đôi mắt rạng ngời của chị, tôi tin chị đang rất hạnh phúc. Cho đến khi vợ chồng chị chuyển về nhà tôi ở tạm ít tháng, thì bộ mặt thật "lăng nhăng" của người anh rể mới dần hiện rõ. Và thật là khủng khiếp khi anh ta tìm cách “ làm trò” với chính tôi…



Chị yêu anh ta 3 năm. Minh (tên anh rể) là con trai duy nhất của một nhà buôn bán rèm cửa. Khi yêu Minh, chị tôi thực sự rất khổ sở. Người ta hay nói “dân buôn bán thì rất ghê gớm”. Điều này có lẽ đúng với mẹ của anh rể. Bà luôn có những cử chỉ lời nói rất cay độc khi bảo ban con cái. Khi chị đến nhà chơi, nghiễm nhiên chị cũng “được” bà “dạy bảo” luôn.

Bao nhiêu lần chị về nhà, vừa khóc vừa ấm ức kể lại chuyện chị bị mẹ Minh nói ra nói vào thế nào, rồi dùng những lời lẽ khó nghe ra sao. Tôi chẳng biết làm thế nào, cũng không dám khuyên chị bỏ Minh, vì thấy chị tôi yêu anh ta quá.

Hồi đó, tôi còn nghe thấy mọi người bàn tán thấy về việc trước khi yêu chị, Minh là một kẻ lăng nhăng chơi bời, thường cặp kè với con gái có thành phần bất hảo ở khu xung quanh chợ mẹ anh ta bán hàng.

Chị tôi cũng biết điều đó, nhưng đều bỏ ngoài tai, tin là tình yêu của chị sẽ làm cho anh ta thay đổi. Rồi thấy Minh chiều chuộng và đòi cưới chị bằng được, tôi cũng tạm yên,

Nhà anh rể sau khi cưới xảy ra chuyện. Việc làm ăn buôn bán của mẹ anh ta có nhiều rắc rối, nhà bên đó thường xuyên nháo nhào như cái chợ. Tới khi chị tôi có thai chừng 4 tháng, sợ ảnh hưởng đến sức khỏe của chị và em bé nên bố tôi gọi cả 2 vợ chồng về nhà tôi ở. Từ đây thì ác mộng của tôi về người anh rể bắt đầu.

Tôi còn nhớ rõ đó là một buổi chiều chủ nhật. Chị tôi đi siêu thị với mẹ, còn bố tôi đi công tác như mọi khi. Chỉ có tôi với anh ta ở nhà. Tôi đang làm bài tập trong phòng mình, quên không đóng cửa phòng thì tự nhiên, anh rể bước vào rồi hỏi han vài câu về việc học hành. Tôi trả lời cho có lệ rồi cắm mặt xuống học tiếp.

Tôi chưa bao giờ thích nói chuyện với anh rể nên cảm thấy rất không thoải mái khi anh ấy đứng bên cạnh. Đột nhiên, anh xoa xoa tay tôi rồi nói: “Út Hương học vất vả quá nhỉ, chia động từ sai tòe, để anh chỉ cho”.

Tôi giật thót người, đẩy tay anh ta ra, rồi đuổi khéo “Em biết chỗ đấy sai rồi, anh xuống tầng 1 trông nhà

đi”. Anh ta cười rất nhẹ nhàng rồi xuống nhà. Trong đầu tôi lúc ấy chỉ nghĩ đơn giản là anh ta quan tâm tôi như một đứa em gái thôi. Tôi nhanh chóng bỏ qua chuyện này.

Thế nhưng tôi đã nhầm. Tối thứ 7 tuần sau, tôi đang nằm dưới sofa phòng khách xem phim thì anh ta đi ngang qua lấy nước. Anh ta nhìn chân tôi gác lên ghế, vừa nói vừa cười cái điệu cười nhẹ nhàng y như hôm trước “Chân em tôi dài thế nhỉ, có hay mặc váy không hôm nào anh tặng cho một cái”.

Tôi vội cụp ngay chân xuống, lấy gối ôm che lên. Anh ta ngồi ngay xuống ghế bên cạnh, vỗ vai tôi rồi bất ngờ chạm vào chân tôi “Càng ngày càng xinh đấy út ơi”. Tôi sững người lại vì quá bất ngờ, rồi đứng lên nhìn anh ta chằm chắm. Minh chỉ cười cợt nhả, không nói thêm câu gì.

Tôi hoảng sợ tột độ, nhưng chỉ tìm cách nói riêng với mẹ chứ không dám để chị biết. Chị tôi mà biết thì chắc sẽ đau khổ lắm, chị lại còn đang mang bầu, nhỡ xảy ra việc gì không hay thì tôi sẽ ân hận lắm.

Nhưng tôi đã ức phát khóc lên khi nghe xong chuyện, mẹ mắng xối vào mặt tôi: “Mày chỉ giỏi tưởng tượng. Anh quan tâm hỏi han thế, rồi anh em trong nhà, thân mật gần gũi, muốn mua cho em dâu cái váy thì có. Cứ đọc mấy cái truyện lung tung cho lắm vào rồi tưởng tượng.” Tôi khóc mẹ cũng không tin, mẹ cho rằng tôi quá trẻ con nên mới chấp vặt, để ý quá rồi thành nghĩ xấu cho anh ta. Tôi càng không dám nói với chị, làm sao tôi có thể để chị buồn ?

Anh ta dường như biết tôi đã cảnh giác nên không còn những buổi giả vờ hỏi han học tập nữa mà đã biến thành tấn công thực sự. Bụng chị tôi to dần lên nên cả nhà đổ hết quan tâm vào chị, chị tham gia các lớp bà mẹ trẻ nên anh ta có thời gian ở nhà nhiều hơn.

Một lần anh ta nhân một dịp lên cầu thang, còn tôi đang đi xuống, anh ta cố tình áp sát người rồi ôm lấy tôi. Tôi tức giận định tát vào mặt anh ta nhưng anh ta né được. Tôi chạy vội về phòng khóa cửa và khóc. Tại sao mẹ lại không tin tôi ??

Tối hôm ấy tôi nhận được tin nhắn từ một số máy lạ nhưng nội dung thì chắc chắn là của anh rể tôi“Em gái ơi, đừng giận anh nhé. Anh thề là anh thích em mà. Nhưng anh sẽ không bao giờ để em phải suy nghĩ nữa, em cũng đừng tỏ thái độ gì nhé!”

Đọc xong tin nhắn, tôi khóc như mưa. Khóc vì tôi thực sự rất sợ anh ta sẽ lợi dụng một lúc nào đó để làm gì tôi. Khóc vì tôi không thể nói điều này với ai trừ mẹ, nhưng mẹ lại không tin tôi. Và điều khủng khiếp nhất tôi nghĩ đến là không lẽ chị tôi sẽ phải sống cả đời với anh rể, người chồng có tính lăng nhăng, không tha cả em dâu mình?Và nếu bây giờ, không may chị biết được chuyện này, hoặc bắt gặp anh rể đang có lời nói, hành vi sàm sỡ với tôi, thì liệu chị có thể sống nổi không?

Mỗi khi cả nhà ăn cơm chung, tôi luôn có cảm giác ánh mắt của người anh rể đó đang lướt qua đâu đó trên người mình. Năm nay, tôi đang học lớp 12. Đáng lẽ ra phải tập trung toàn bộ tinh thần cho việc ôn thi đại học, thì tôi phải ngày đêm lo cách đối phó với anh rể. Gần như sợ thót tim mỗi khi cả nhà đi vắng đâu hết. Lúc đó, tôi phải vào trong phòng khóa chặt cửa lại, không dám ra ngoài. Hoặc phải kiếm cớ để chạy ra khỏi nhà, lang thang đâu đó cho đến khi bố mẹ hoặc chị tôi về.

Tôi sẽ phải làm sao đây?
Không thể thực hiện tác vụ do chủ đề hiện đang ở trạng thái lưu trữ

Chủ đề cùng mục


Lời Ca Khúc Điểm nhanh Hợp âm az Chords up Tin xe nói về xe

Bản quyền bởi VietYO.com v3.0 - Viet Nam Youth Online
Diễn đàn mở của cộng đồng người Việt trẻ online - Liên hệ (info @ vietyo.com)