Lại tâm trạng này .
Sao cảm giác mệt mỏi cứ vây lấy mình nhỉ ?
Lúc nào cũng thấy khó chịu , đang ức chế thì phải .
Nhìn cái thế giới này bằng ánh mắt nào cho vừa đây ?
Hầu như ai ai cũng giả dối .
Ngay cả bản thân mình nữa , khó chịu vì những suy nghĩ vớ vẫn của bản thân .
Nhưng hok dứt đc , ko thoát ra đc .
Cứ mãi sống trong mệt mỏi .
Do bản thân mình tạo ra chứ đâu .
Trách ai ?
Trách mọi người xung quanh tạo áp lực ?
Trách xã hội này quá bon chen ?
Trách con người quá vô tâm hững hờ ?
Hay trách bản thân mình … quá ngốc ?
Ai cũng vậy , đến bên cạnh an ủi sẻ chia , tạo dựng một niềm tin .
Rồi thì sao ?
Cũng ra đi , niềm vui lúc nào cũng ngắn ngủi , hạnh phúc lúc nào cũng mong manh .
Mất đi một hy vọng thấy hụt hẫng lắm .
Nhưng ai hay ai biết ?
Ai cũng nói … mình là người có lỗi … vậy sao ko sửa ?
Sao hok bù đắp ?
Hì ! Chỉ một câu "" xin lỗi "" rồi quay lưng hững hờ ra đi
Măc kệ sau lưng người ta như thế nào .
Giả tạo , toàn giả tạo ko . Ai cũng vậy :")
Xã hội, gia đình , bạn bè , người yêu …
Hầu như ko ai cho phép bản thân mình sống thanh thản , mệt nhòa với thực tại .
Nhưng lại buông hok đc.
Nương theo cái sự thật , để sống mãi với những nỗi đau …
Ai hiểu đc mình chứ ?
Hok ai hết , do con người mình quá phức tạp sao :")
Từ lúc nào trở nên lộn xộn thế này ,
Uhm! Mình chỉ mún một cuộc sống bình thường êm đềm thôi mà .
Sao cứ lúc nào cũng bắt mình làm một người lớn ?
Đâu có đủ khả năng đó đâu :")
Có ai thử nghĩ dùm mình dù chỉ một lần ko ?
Giỏi ăn nói … Thì sao ?
Đến lúc bị chữi vẫn phải im như một đứa câm :")
Đúng cũng im , sai cũng im … Rồi "" Có sao đâu :") ""
Tìm lại cảm giác ấm êm của ngày xưa … sao mà khó quá .
Nhìn đâu đâu cũng thấy sự giả dối .
Con người lợi dụng lẫn nhau để sống , tiền là trên hết , vật chất làm mất cả tình thương của con người …
Sống là phải thực tế .
Sự thật luôn phủ phàng như thế
Cố trốn tránh thì sao ?
Sự thật đâu thay đổi đc nữa .
Từ rất lâu , mọi người đã sống như thế , một cuộc sống không biết sự đồng cảm quan tâm chia sẻ bằng yêu thương thật sự .
Làm gì cũng có mục đích , tư lợi …
Mún tránh xa thế giới này ra .
Tìm một cuộc sống khác .
Nhưng tìm ở đâu ?
Hok có :")
Chết à ? Làm gì có đủ can đảm để chết :")
Rồi vẫn chấp nhận mà sống … không biết từ lúc nào bản thân mình cũng có một bộ mặt giả tạo … đáng sợ :")
"" Yêu thương toàn vớ vẫn :") ""
Chắc vậy
Giữa phố xá đông vui tự nhiên thấy đau .
Cảm giác đau nhói … đau thật đau …
Mún sống về ngày xưa , những ngày thật sự bình yên và hạnh phúc .
Nhưng không bao giờ có thể :")
Nhạt nhòa kí ức..
Mệt :").
<font class="Apple-style-span" face="verdana, arial, tahoma"><span class="Apple-style-span" style="font-size: 12px;">