[size=3]
[/size] [size=3]Tôi tên Trương Văn Phương, 28 tuổi. Nhiêu đó đủ rồi tôi sẽ đi thẳng vào câu chuyện mà tôi rất khó xử.[/size]
[size=3]Cách đây 2 năm tôi là một trưởng phòng được cử đi làm xa và cũng vì không thích hợp với môi trường mới nên tôi xin nghỉ. Tôi xin về Long Mỹ - Hậu Giang để làm kinh doanh. Mới về Long Mỹ xa quê Trà Vinh 150km không một người thân, buồn chán vì mối tình đầu không có kết quả tốt đẹp, buồn tẻ vì tối ngày chỉ lủi thủi công việc và cảm giác cô đơn nên tôi chỉ thích nói chuyện với trẻ con.[/size]
[size=3]Thế rồi một hôm có đứa em trai ấy ngoan hiền rất dễ thương tên là Phong và em cũng rất yêu quý tôi. Ngoài công việc ra, tôi dạy em cách học và giao tiếp với mọi người thế nào cho đúng lẽ phải. Một ngày tình cờ khi Phong đến nhà tôi chơi và sau đó, chị gái Phong đến tìm. Mấy ngày hôm sau gặp lại, tôi hỏi Phong:[/size]
[size=3]- Em có chị gái à?[/size]
[size=3]- Vâng ạ! chị em hôm trước kiếm em đấy![/size]
[size=3]- Thế thì em làm mai cho anh nhé![/size]
[size=3]Phong đồng ý ngay và bảo “anh điện thoại chị em đi!”. Thế rồi tôi cũng quen được em, lúc ấy em đang học lớp 10. Tôi lớn hơn em gần cả 10 tuổi. Phượng bảo “em còn nhỏ, em không muốn gia đình biết chuyện hai đứa quen nhau” Tôi đồng ý và thường xuyên đến gia đình chơi với cái cớ là chơi với em trai em.Từ ngày quen nhau, tôi không hề nghe Phượng thăm hỏi tôi một lời nào hết mà chỉ nghe những chuyện tình cảm trẻ con của Phượng được mẹ và hai chị em kể cho tôi.[/size]
[size=3]Tôi nghĩ em còn nhỏ nên cũng bỏ ngoài tai những chuyện ấy! Từ ngày quen nhau, có lúc em gọi tôi than thở là “Không có điện thoại nên muốn gọi nói chuyện với anh cũng hơi khó”. Thế là tôi mua điện thoại cho em, không những thế, tôi còn mua tặng em rất nhiều đồ hàng hiệu.[/size]
[size=3]Mỗi lần đi siêu thị, tôi bỏ ra hàng triệu đồng để mua đồ cho em. Biết tôi thương em nên em cứ được đà lấn tới. Tưởng khi có điện thoại, em sẽ điện thoại và nhắn tin cho tôi (Vì tôi thường xuyên nộp tiền điện thoại cho em), ấy vậy mà tôi cũng chẳng nhận được một cuộc gọi hay một tin nhắn nào. Em bảo rằng “do bận bịu nên em không nhắn tin và liên lạc cho tôi được”. Tôi rất vui vì ly do ấy![/size]
[size=3]
Biết tôi thương em nên em cứ được đà lấn tới. (Ảnh minh họa)[/size]
[size=3]
“Em không phải là người ích kỉ nhưng nếu như không giải quyết được gì cho anh, em không cam chịu!” (Ảnh minh họa)[/size]
[size=3]
[/size] [size=3]Sau khi chia tay em, tôi quyết định sẽ lập gia đình. Và rồi, tôi quen người khác và cũng là vợ sắp cưới của tôi bây giờ. Tôi đã thẳng thắn nói cho vợ tôi tất cả mọi chuyện từ ngày tôi quen Phượng. Sau khi biết được ngọn ngành câu chuyện, vợ tôi bảo rằng: “Em không phải là người ích kỉ nhưng nếu như không giải quyết được gì cho anh, em không cam chịu!”[/size]
[size=3]Bây giờ, mối quan hệ giữa tôi và gia đình Phượng khá tốt. Tôi gọi mẹ Phượng bằng mẹ và cũng coi em như em gái của mình vậy! Cái khó khăn của tôi bây giờ là vợ sắp cưới của tôi nói: “Cô ấy giảu thế kia sao mà phải lợi dụng anh? Bao nhiêu tiền anh cho cô ta, em không biết và cũng không quan tâm. Chỉ có điều, em cảm thấy rất bực mình vì cô ấy không biết điều mà chỉ biết lợi dụng người khác. Hàng chục món quà anh mua cho cô ta được thì anh cũng có thể mua cho em được nhưng em không thích…”. Vợ tôi bảo “Nếu anh không lấy lại một trong hai cái điện thoại thì tôi sẽ từ hôn”. Tôi đang trong tình trạng bí bách thì vợ tôi gọi điện sang nhà tôi bảo sẽ trì hoãn đám cưới vào tháng 1/2010 sắp tới.[/size]
[size=3]Tôi có hỏi ý kiến Mẹ và gia đình Phương nhưng mẹ em không có phản ứng gì… mà chỉ nghĩ: Tại sao đã tặng Phương rồi mà còn có ý định lấy lại? Vậy là giữa tôi và gia đình Phương cũng chẳng còn chút tình nghĩa gì nữa hết![/size]
[size=3]Tôi buồn và đã khóc suốt hau ngày quá! Không biết làm thế nào bây giờ nữa! Rất mong mọi người hãy giúp tôi với![/size]
[/size] [size=3]Tôi tên Trương Văn Phương, 28 tuổi. Nhiêu đó đủ rồi tôi sẽ đi thẳng vào câu chuyện mà tôi rất khó xử.[/size]
[size=3]Cách đây 2 năm tôi là một trưởng phòng được cử đi làm xa và cũng vì không thích hợp với môi trường mới nên tôi xin nghỉ. Tôi xin về Long Mỹ - Hậu Giang để làm kinh doanh. Mới về Long Mỹ xa quê Trà Vinh 150km không một người thân, buồn chán vì mối tình đầu không có kết quả tốt đẹp, buồn tẻ vì tối ngày chỉ lủi thủi công việc và cảm giác cô đơn nên tôi chỉ thích nói chuyện với trẻ con.[/size]
[size=3]Thế rồi một hôm có đứa em trai ấy ngoan hiền rất dễ thương tên là Phong và em cũng rất yêu quý tôi. Ngoài công việc ra, tôi dạy em cách học và giao tiếp với mọi người thế nào cho đúng lẽ phải. Một ngày tình cờ khi Phong đến nhà tôi chơi và sau đó, chị gái Phong đến tìm. Mấy ngày hôm sau gặp lại, tôi hỏi Phong:[/size]
[size=3]- Em có chị gái à?[/size]
[size=3]- Vâng ạ! chị em hôm trước kiếm em đấy![/size]
[size=3]- Thế thì em làm mai cho anh nhé![/size]
[size=3]Phong đồng ý ngay và bảo “anh điện thoại chị em đi!”. Thế rồi tôi cũng quen được em, lúc ấy em đang học lớp 10. Tôi lớn hơn em gần cả 10 tuổi. Phượng bảo “em còn nhỏ, em không muốn gia đình biết chuyện hai đứa quen nhau” Tôi đồng ý và thường xuyên đến gia đình chơi với cái cớ là chơi với em trai em.Từ ngày quen nhau, tôi không hề nghe Phượng thăm hỏi tôi một lời nào hết mà chỉ nghe những chuyện tình cảm trẻ con của Phượng được mẹ và hai chị em kể cho tôi.[/size]
[size=3]Tôi nghĩ em còn nhỏ nên cũng bỏ ngoài tai những chuyện ấy! Từ ngày quen nhau, có lúc em gọi tôi than thở là “Không có điện thoại nên muốn gọi nói chuyện với anh cũng hơi khó”. Thế là tôi mua điện thoại cho em, không những thế, tôi còn mua tặng em rất nhiều đồ hàng hiệu.[/size]
[size=3]Mỗi lần đi siêu thị, tôi bỏ ra hàng triệu đồng để mua đồ cho em. Biết tôi thương em nên em cứ được đà lấn tới. Tưởng khi có điện thoại, em sẽ điện thoại và nhắn tin cho tôi (Vì tôi thường xuyên nộp tiền điện thoại cho em), ấy vậy mà tôi cũng chẳng nhận được một cuộc gọi hay một tin nhắn nào. Em bảo rằng “do bận bịu nên em không nhắn tin và liên lạc cho tôi được”. Tôi rất vui vì ly do ấy![/size]
[size=3]
[/size]
[/size]
[size=3]
Biết tôi thương em nên em cứ được đà lấn tới. (Ảnh minh họa)[/size]
[size=3]
[/size] [size=3]Thế mà chiếc điện thoại 5 triệu tôi mua cho em chưa đầy hai tháng, em đã nói với tôi “Chở em đi Cần Thơ để mua cho em cái điện thoại khác vì chức năng nghe nhạc của điện thoại này kém”… Mặc dù bận trăm công ngàn việc nhưng tôi vẫn tranh thủ thời gian để đi mua điện thoại mới cho em. Tôi không hề tiếc của vì nghĩ rằng dù sao sau này em cũng là vợ mình nên tôi cứ để cho em chọn cái điện thoại đắt tiền.[/size]
[size=3]Một ngày gần đây tôi định nói với gia đình để chính thức quen em, em không đồng ý. Tôi cứ nghĩ vì em còn nhỏ nên tự ái chuyện tôi thưa với ba mẹ xin được chính thức quen em, nào ngờ…![/size]
[size=3]Gia đình em rất ủng hộ chứ không như những gì tôi và em lo lắng! Trong một lần đi chơi với nhau, tôi hỏi em: “Anh đợi em đến khi nào nữa”. Em trả lời “5 năm” rồi lại “ sáu năm”, “bảy năm”…Tôi biết em còn tính trẻ con nhưng những lời hứa ấy em bảo là do gia đình muốn vậy![/size]
[size=3]Một lần đến nhà em chơi. Mẹ em bảo : “Có người quen Phượng và cũng mua cho nó cái điện thoại”. Mẹ em cứ tưởng là dụng cụ học tập nên mẹ cất dùm, nhưng khi biết chuyện mẹ bảo em trả lại cho người kia ngay![/size]
[size=3]Đến lúc này thì tôi hình như đã hiểu được chuyện gì sẽ đến! Tôi gặp em và hỏi “Vì sao em lại làm vậy!?”. Em không trả lời… Kết thúc buổi trò chuyện, em nói “Anh đừng chờ tôi vì tôi sẽ không lấy chồng”… Tôi đã nói lại với gia đình em tất cả mọi chuyện mà hôm qua chúng tôi đã nói với nhau.[/size]
[/size] [size=3]Thế mà chiếc điện thoại 5 triệu tôi mua cho em chưa đầy hai tháng, em đã nói với tôi “Chở em đi Cần Thơ để mua cho em cái điện thoại khác vì chức năng nghe nhạc của điện thoại này kém”… Mặc dù bận trăm công ngàn việc nhưng tôi vẫn tranh thủ thời gian để đi mua điện thoại mới cho em. Tôi không hề tiếc của vì nghĩ rằng dù sao sau này em cũng là vợ mình nên tôi cứ để cho em chọn cái điện thoại đắt tiền.[/size]
[size=3]Một ngày gần đây tôi định nói với gia đình để chính thức quen em, em không đồng ý. Tôi cứ nghĩ vì em còn nhỏ nên tự ái chuyện tôi thưa với ba mẹ xin được chính thức quen em, nào ngờ…![/size]
[size=3]Gia đình em rất ủng hộ chứ không như những gì tôi và em lo lắng! Trong một lần đi chơi với nhau, tôi hỏi em: “Anh đợi em đến khi nào nữa”. Em trả lời “5 năm” rồi lại “ sáu năm”, “bảy năm”…Tôi biết em còn tính trẻ con nhưng những lời hứa ấy em bảo là do gia đình muốn vậy![/size]
[size=3]Một lần đến nhà em chơi. Mẹ em bảo : “Có người quen Phượng và cũng mua cho nó cái điện thoại”. Mẹ em cứ tưởng là dụng cụ học tập nên mẹ cất dùm, nhưng khi biết chuyện mẹ bảo em trả lại cho người kia ngay![/size]
[size=3]Đến lúc này thì tôi hình như đã hiểu được chuyện gì sẽ đến! Tôi gặp em và hỏi “Vì sao em lại làm vậy!?”. Em không trả lời… Kết thúc buổi trò chuyện, em nói “Anh đừng chờ tôi vì tôi sẽ không lấy chồng”… Tôi đã nói lại với gia đình em tất cả mọi chuyện mà hôm qua chúng tôi đã nói với nhau.[/size]
[size=3]
[/size]
[/size]
[size=3]
“Em không phải là người ích kỉ nhưng nếu như không giải quyết được gì cho anh, em không cam chịu!” (Ảnh minh họa)[/size]
[size=3]
[/size]
[/size]
[size=3]
[/size] [size=3]Sau khi chia tay em, tôi quyết định sẽ lập gia đình. Và rồi, tôi quen người khác và cũng là vợ sắp cưới của tôi bây giờ. Tôi đã thẳng thắn nói cho vợ tôi tất cả mọi chuyện từ ngày tôi quen Phượng. Sau khi biết được ngọn ngành câu chuyện, vợ tôi bảo rằng: “Em không phải là người ích kỉ nhưng nếu như không giải quyết được gì cho anh, em không cam chịu!”[/size]
[size=3]Bây giờ, mối quan hệ giữa tôi và gia đình Phượng khá tốt. Tôi gọi mẹ Phượng bằng mẹ và cũng coi em như em gái của mình vậy! Cái khó khăn của tôi bây giờ là vợ sắp cưới của tôi nói: “Cô ấy giảu thế kia sao mà phải lợi dụng anh? Bao nhiêu tiền anh cho cô ta, em không biết và cũng không quan tâm. Chỉ có điều, em cảm thấy rất bực mình vì cô ấy không biết điều mà chỉ biết lợi dụng người khác. Hàng chục món quà anh mua cho cô ta được thì anh cũng có thể mua cho em được nhưng em không thích…”. Vợ tôi bảo “Nếu anh không lấy lại một trong hai cái điện thoại thì tôi sẽ từ hôn”. Tôi đang trong tình trạng bí bách thì vợ tôi gọi điện sang nhà tôi bảo sẽ trì hoãn đám cưới vào tháng 1/2010 sắp tới.[/size]
[size=3]Tôi có hỏi ý kiến Mẹ và gia đình Phương nhưng mẹ em không có phản ứng gì… mà chỉ nghĩ: Tại sao đã tặng Phương rồi mà còn có ý định lấy lại? Vậy là giữa tôi và gia đình Phương cũng chẳng còn chút tình nghĩa gì nữa hết![/size]
[size=3]Tôi buồn và đã khóc suốt hau ngày quá! Không biết làm thế nào bây giờ nữa! Rất mong mọi người hãy giúp tôi với![/size]
[size=3]
[/size]
[/size]