Tin tức - pháp luật 2010-08-02 03:11:15

Một đêm ở “khu đèn đỏ” Đồ Sơn


Bước qua dãy hành lang hẹp nơi chị tạp vụ đang dọn dẹp, tôi lọt vào một căn phòng chừng 6m2. Mùi ẩm mốc, mồ hôi xộc thẳng vào mũi. Như đoán được ý nghĩ của khách, gã nhân viên choai choai lên tiếng: Ở đây chỗ nào cũng thế. Phòng này là tốt nhất rồi đấy!

Tôi đành tặc lưỡi nhận phòng vì trước đó đã qua một khách sạn khác. Cũng ẩm thấp, tăm tối và chật hẹp nhưng bị hét 800 nghìn/đêm. Nay với cái giá chỉ bằng phân nửa, lại quá nửa đêm và chọn được phòng có “view” nhìn ra biển Đồ Sơn thì cũng tạm chấp nhận được.

Khách sạn có cái tên mĩ miều là “Hoàng Tử” ấy toạ lạc ở Khu 2 Đồ Sơn (Hải Phòng). Một nơi vốn nổi tiếng phục vụ nhu cầu vui vẻ của các quý ông ham của lạ.




Khu du lịch Đồ Sơn nhìn từ trên cao - ảnh minh hoạ


Quá nửa đêm…

Biển Đồ Sơn sóng vẫn vỗ dập dồn.

Gió rít qua cánh cửa khiến tôi không thể nào chợp mắt. Phía ngoài hành lang đèn vẫn sáng. Tôi nghe rõ tiếng lục cục, thở gấp và cười khúc khích từ phòng bên cạnh. Đẩy cửa bước ra khỏi phòng, tôi như lạc vào một thế giới khác…

Sảnh tầng 2 khách sạn có kê một bộ bàn ghế giả cổ. Một lão to béo tuổi cỡ ngoại lục tuần ngồi chờ đợi có vẻ sốt ruột. Kế bên là một ông ít tuổi hơn có hàng ria con kiến đang thả mình theo những hơi thuốc lá. Ngồi phía ngoài bên phải là hai thanh niên mặt búng còn ra sữa cứ loi choi nhìn xuống cầu thang.

Cánh cửa phòng đối diện bật mở. Một cô gái gầy gò mặt trát phấn khá dày bước ra với dáng vẻ mệt mỏi. Cánh cửa lại đóng lại. Tiếng lách cách thắt lưng vọng ra ngoài. Một lúc sau, một thanh niên bước ra với vẻ mặt mãn nguyện.

Lão to béo được một nhân viên khách sạn mời vào phòng. Cửa khép hờ. Một cô gái vẻ mặt còn quê mùa được ấn vào. Cửa lại đóng.

Tôi thở dài bước xuống cầu thang và đi dọc hành lang khu nhà nghỉ không biết nên gọi là gì này. Qua khe cửa hé mở một phòng khác, tôi quan sát thấy một lão béo thu lu mặc quần đùi hoa nhìn ra cửa chờ đợi một “cuốc đi khách”. Bóng một ả xiêu vẹo bước vào phòng, cánh cửa nhôm kính nhanh chóng sập lại. Đèn vụt tắt…

Tôi bước xuống đường với tâm tư trĩu nặng. Khách đến từ nhiều nơi. Xe ô tô của được khách sạn dùng chiếc áo rách che biển số lại. Bất giác, tôi có ý nghĩ, nếu có người quen nhìn thấy mình từ đây đi ra thì…

Rảo cẳng một vòng quanh khu này, tôi không thể thoát khỏi ý nghĩ vẫn vơ về cuộc sống, về thú vui, về những kiếp người và về những chuẩn mực đạo đức xã hội. Tiếng còi bấm sau lưng làm tôi giật mình nhảy lên vỉa hè. Một chiếc xe Inova 7 chỗ “đổ” 5 thanh niên áo phông, quần xóc vào một nhà nghỉ bên cạnh.




Ảnh chỉ có tính minh hoạ - tìm từ google


Tôi lại bước đi trong màn đêm không yên tĩnh ấy. Cả phố lập loè bởi ánh đèn chiếu ra từ các khách sạn hoặc nhà nghỉ “bình dân”. Thi thoảng, một chiếc xe máy kẹp theo 2 hoặc 3 cô gái chạy qua và rẽ vào một khách sạn. Số nhà nghỉ phải có đến hàng trăm. Nhà nào cũng tấp nập khách ra vào…

“Anh ơi, lấy phòng không. Bọn em có hàng mới được lắm”, hầu như bước qua nhà nghỉ nào tôi cũng được chào mời bằng câu này.

Tôi trở về khách sạn khi đã quá 1 giờ sáng. Tại bậc tam cấp lên sảnh tầng 2, một ả bám lấy lan can và nặng nhọc bước lên. Một ả khác mặt mày ủ rủ đi xuống và nói: Mấy ông này khó tính quá!

Tôi về phòng, đóng chặt cửa và đặt lưng xuống giường khi cả kim ngắn và kim dài đồng hồ đã chỉ qua số 2. Tôi chưa kịp quen với loại mùi quái dị trong căn phòng thì lại bị ngứa mà nguyên nhân chính là tấm ga trải giường cáu bẩn.

Hé cửa để gọi người tạp vụ thay ga nhưng chị ta đã “biến mất” từ bao giờ. Phía ngoài hành lang đèn vẫn sáng. Bốn hoặc năm người đàn ông gì đó vẫn ngồi chờ để tới lượt mình…

Quay trở lại giường, tôi không thể nào ngủ được. Đành thử làm một phép tính nhẩm và sau đó cứ suy nghĩ mãi về kết quả do mình tự đưa ra. Trung bình mỗi khách làng chơi được tiếp ở trong phòng chừng 30 – 45 phút phút. Mỗi ngày mỗi cô gái làm việc từ 10 giờ sáng đến khoảng 4 giờ sáng hôm sau. Một, hai, ba… Tính ra, mỗi ngày một cô phải tiếp từ 10 – 20 khách…

Tôi nghĩ đến cảnh một người đàn ông làm chuyện ấy với một cô gái mà biết rõ chỉ cách đó mấy chục phút chính cô ấy đã tiếp một người đàn ông khác.

Tôi chợt nghĩ đến việc lây nhiễm HIV và các căn bệnh xã hội khác.

Tôi nghĩ đến vợ của những người đàn ông đứng tuổi kia.

Và tôi đã thiếp đi trong ý nghĩ miên man ấy…

***
Cộc! Cộc! Cộc!

“Khách ơi. Khách ơi. Hết giờ rồi. Trả phòng để còn làm việc khác”.

Tôi giật bắn mình vì tiếng gọi của chị dọn phòng.

Đồng hồ mới 8 giờ nhưng chủ khách sạn đã giục khách rời đi để có thể tận dụng công năng tối đa của chiếc giường.

Tôi thu dọn đồ đạc và bước ra khỏi phòng khi hãy còn ngái ngủ.

Phía ngoài hành lang, khăn tắm, bao cao su vương vãi…
Không thể thực hiện tác vụ do chủ đề hiện đang ở trạng thái lưu trữ

Chủ đề cùng mục


Lời Ca Khúc Điểm nhanh Hợp âm az Chords up Tin xe nói về xe

Bản quyền bởi VietYO.com v3.0 - Viet Nam Youth Online
Diễn đàn mở của cộng đồng người Việt trẻ online - Liên hệ (info @ vietyo.com)