Niềm vui giáng sinh
[size=3]Đó là Giáng sinh lạnh giá năm tôi 15 tuổi, và cảm thấy như cả thế gian đang chống lại mình, vì tôi muốn mua một khẩu súng nước mới, nhưng bố mẹ lại bảo không đủ tiền. Tôi ngồi ủ rũ cạnh lò sưởi, tự cảm thấy thương thân, chờ bố lại gần hỏi chuyện, như bố vẫn làm mỗi khi thấy tôi buồn.
Nhưng bố như quên béng mất tôi, lo thu dọn vài thứ như chuẩn bị ra ngoài. Nhưng tôi cũng chẳng bận tâm. Tôi còn đang bận đau khổ mà.
Nhưng bỗng bố quay lại bảo tôi:
- Matt! Mặc ấm vào, đi với bố!
Lại còn thế nữa! Mặt tôi xị ra! Ra đến ngoài, tôi càng thất vọng hơn. Chiếc ôtô tải cũ của bố, đã được chuẩn bị sẵn. Thế nghĩa là chuyến đi sẽ không nhanh như tôi hy vọng. Cuối cùng, mất hết kiên nhẫn, tôi hỏi:
- Bố, chúng ta đi đâu vậy?
- Dạo này con có ghé nhà bà goá Jensen không? - Bố tôi hỏi.
Bà Jensen sống cách nhà tôi khoảng 3km. Chồng bà ấy mất năm ngoái và bà ấy có 3 đứa con, đứa lớn nhất mới 8 tuổi, học cùng trường tôi.
- Sao ạ? - Tôi ngập ngừng hỏi.
- Bố vừa ghé qua nhà bà ấy, họ lạnh lắm. Bố tính mang cho họ ít củi!
Trong kho có rất nhiều củi bố mua dự trữ. Bố bắt tôi bê củi chất đầy xe, tới mức tôi cảm tưởng chiếc xe sắp lật. Sau cùng bố còn cố chất lên xe thêm hai túi bột mỳ và thịt đông lạnh. Và một cái túi khác nhỏ hơn.
- Có gì thế ạ? - Tôi tò mò.
- Giày. Bọn trẻ nhà Jensen hỏng hết giày rồi. Và một ít kẹo nữa. Sẽ không phải là Giáng sinh nếu trẻ con không có quà!
Ra là thế. Gia đình tôi cũng có giàu có gì đâu. Bây giờ lại càng thảm hơn, đến trong kho cũng chỉ còn một ít củi. Bố mẹ còn không có đủ tiền mua cho tôi một khẩu súng nước, thế thì tại sao bố còn mua kẹo và giày cho bọn trẻ nhà Jensen?!
Cuối cùng, cũng tới nơi. Bố dỡ củi và các túi lớn trên xe xuống một cách lặng lẽ hết sức có thể. Chúng tôi gõ cửa.
- Ai đó? - Có tiếng hỏi.
- Bà Jensen, tôi đây! - Bố nói to - Tôi đến cùng con trai tôi. Chúng tôi vào một chút được không?
Bà Jensen mở cửa. Những đứa trẻ quấn chăn quanh người và ngồi co ro cạnh cái lò sưởi với ngọn lửa bé tí tẹo.
- Chúng tôi mang tới đây vài thứ - Bố nói và bắt đầu bê mọi thứ vào nhà. Tôi để túi bột mỳ lên bàn.
Bà Jensen mở túi giày một cách ngần ngại, và lấy ra từng chiếc một. Có một đôi giày cho bà Jensen và 3 đôi cho 3 đứa trẻ. Bà Jensen cắn chặt môi, rồi oà lên khóc. Bà nhìn bố chăm chú, rồi nhìn tôi. Bọn trẻ bắt đầu cười khúc khích khi bố đưa kẹo.
Trong suốt những năm sau đó, mỗi khi ngồi bên lò sưởi mùa Giáng sinh, tôi đều nhớ lại đêm Giáng sinh năm 15 tuổi, lại cảm thấy rõ niềm vui khi đi cùng bố trên đường về nhà. Bố đã cho tôi món quà lớn gấp nhiều lần khẩu súng nước, đó là niềm vui thật sự của mùa Giáng sinh.[/size]