Hôm nay là káj ngày e kãm thấy bùn zà tuyệt zọg nhất! Và đêy kũg là lúk e hĩu đk káj kãm ják mất đi ngừ thân là ntn?
sẼ pÙn lắm, sẼ đAu lắm…Khi mỗi lần e nghĩ ko k0`n đk gặp a trog căn nhà này nữa, a bít hok? pa mìh rất pùn lúk bít đk tin a ko kòn cứu đk nữa. E bàg hoàg zô kùg và ko tin đó là sự thật. E chẵg jám khóc trướk mặt pa chỹ trốn trog fòg mừk rơi nước mắt thôy.
Thươg a lắm! káj ngàj a nằm ỡ bv nhìn a thở thoi thóp = oxi mừk mọi ngừ đi thăm ko aj ko kầm đk nướk mắt. E thỳ chỹ mún oà khóc thật lớn..Aj kũg pùn, aj kũg thươg zà aj kũg tiếc cho số fận kũa a wá ngắn.
Pùn zì mất a, thương zì a hiền a giõi, tiếk zì káj tươg laj kũa a..Káj hp đag ngập tràn trog a, aj kũg ngỡ káj đám kướj thật zuj và đầy ấp tiếg cười cũa a trog vòg 2 thág nữa. Nhưg sao pjờ chiện ko may lại xãy đến zới a…Wá bất ngờ đó là 1 cú sock lớn đvới gđ , a đã ra đi zà ko bao jờ trở lạj.
A đã bỏ lại tất kã, bỏ lạj gđ, bỏ lạj ngừ kon gái a ju thươg. Chỵ ấy rất bùn, vần mắt sưg và thâm vì khóc zà ko ngũ đk..
Lúk trướk a la rầy e, a vẫn hay cười khi ngừ khác hõi. Nhưg jờ a chỹ nằm im..rồi a ko kòn la e nữa, ko kòn aj đũi e zào nhà khj màn đêm buôg xún mừk e ra zõg nằm. Đã mấy đêm e ra võg nằm, thấy nhớ a zô kùg, zà thầm hối hận tại sao lúk trướk lại ko nghe lời a? tại sao lạj để a pùn?
Káj ngày đưa tag a e kứ tưởg mìh sẽ ko kòn khóc đk nữa, nhưg lúk hạ nguyệt mọi ngừ xug wah cứ thế mừk oà lên. pjờ e ko kòn chịu đk nữa, ko kòn tỏ ra mạh mẽ đk nữa zà nk mắt kũg kứ thế màk rơi…A ak, a trí nhữg ngày wa e thấy a ấy chỹ im lặg ít kườj nhưg ko khóc, nhưg hnay a đã khóc đến nỗi ko kòn đứg vữg được nữa. Đau lắm nhưg kũg gắg chịu thôy người chết đi ko thễ nào sốg lạj được, mất đi a kũg là sự mất mák lớn nhất ko bao giờ bù đắp đượk