Tâm sự - chia sẻ 2013-07-31 07:10:29

Rượt Với Chị Đuổi Bắt Với Em


Lời giới thiệu
 
Tôi đào hoa thật, nhưng số đào hoa nó khổ lắm, mọi người luôn muốn tôi quyết định cái gọi là “ tiểu thuyết “ không có hồi kết.Cuộc đời là một cuốn tiểu thuyết gồm nhiều chương và không có điểm dừng. Mà tác giả chính không ai khác là mình, thật buồn cười. Người đời gọi là tự biên tự diễn. Theo tôi đó là một sai lầm, vì chính ngay cuốn “tiểu thuyết” của mình, tôi lại không thể nào viết nó theo tùy ý của bản thân.
 
Số phận tại trời ư? Ông trời quyết định tất cả ư?
 
Sung sướng thật đấy, đào hoa thật đấy,…..Nhưng tôi chỉ cần một cuộc sống bình yên….
 
Sau 6 năm “lưu lạc tứ phương” tôi đã về cái nơi mà đã sống từ lúc nhỏ, và hôm nay lại quyết định chọn nó là nơi để viết tiếp những trang giấy trắng còn thừa kia……
 
6 năm trôi qua rồi đúng không, các “loài hoa”cũng không thay đổi gì mấy, mà ngày càng nở những bông hoa tươi đẹp, hương hoa ấy vẫn phản phất đâu đó…..

Sau khi suy nghĩ, tôi quyết định viết những dòng chữ trong “tiểu thuyết” mà đã trải qua. Tôi mong sẽ được quay lại những năm tháng trước đây, để một lần nữa, cảm nhận và suy nghĩ…..
Truyện này dựa theo 378 cuốn nhật ký của các nhân vật chính, có thể nói là được viết chính xác đến 98%, từng ngày, từng giờ và địa điểm. Các nhân vật cũng đồng ý giống tôi:
………….
-Anh viết đi em muốn mãi mãi không quên. Người ( 1)
-Ừ cảm ơn em, còn … thế nào
-Ý anh sao ý em vậy.. hihihi. – Vẫn nụ cười đấy, người ( 2)
-Em luôn tôn trọng ý kiến anh, nhưng không muốn bị phiền (3)
-Ok…….. Định cho anh đói à?.   Tôi đánh sang chuyện khác sợ bị từ chối ^^
………..
Đấy đã được “ban chỉ huy” duyệt rồi. Cầm trên cây bút mà em đã chuẩn bị….Những dòng chữ được viết ra……………
“Cuộc đời là một cuốn tiểu thuyết, thì anh chỉ mong “tiểu thuyết” của em sẽ không có vết xóa……Anh chấp nhận xóa giùm em….. Để em luôn “ Thuần Khiết “ …..”
Chú ý trước khi đọc chuyện :
- Theo yêu cầu của một số nhân vật chính thì địa điểm sẽ được dấu đi. Mình sẽ thay tên 
-Tình tiết câu truyện là có thật
-Câu Truyện có thật 100% trừ những địa điểm đã thay đổi thì còn 98%. Nhân vật chính trong truyện cũng thế
-Do add bị cận nên đánh chữ không nhìn màng hình có một số chữ sai chính tả mong các bạn bỏ qua
-Note FB hiện đang có lỗi dính chữ, cố gắng nhìn nhé
-Kết thúc truyện sẽ có một buổi gọi là offline với đầy đủ nhân vật trong truyện, trừ một người ( có thể cũng có mặt ). 
Thân
 Lời Ngõ
6 năm trước
Trong một căn nhà được xây dựng theo phong cách phương Tây, hiện đại, không quá to,cũng không quá nhỏ. Tôi và em đang lui hui dưới bếp, chuẩn bị cho bữa cơm tối.
21h39’….trênbàn ăn
-Ngon không anh? – Nàng nheo mắt trái rất tinh nghịch
-Ngon lắm nàng à !
-Hìhi… Một nụ cười đầy xinh đẹp
Cảm giác hạnh phúc tràn đầy căn nhà. Hai trái tim đang ấm áp, hai như một.
Sáng sớm trên bộ ghế ở nhà khách, tôi nằm trên cái ghế dài, mơ mơ, màng màng,…..Một giai điệu quen thuộc vang lên :
……………..
Evenevery day has storm
Iwill always by your side
Imiss you, missing you
Idon’t care how hard It is
IJust want you be
Everything,…Ido it for you..
………………
Tôi ngồi dậy, dụi dụi mắt, âm thanh phát ra từ chiếc điện thoại quen thuộc. Chụp lấy nó tắt đi. Tôi nhớ hôm qua đâu có mở nhạc, nhìn sơ qua, tôi thấy trên bàn có một ly trà và một tờ giấy. Định gọi xem nàng ở đâu, nhưng do linh cảm mách bảo, lấy tờ giấy ra xem, những nét chữ ấy,
0h24’ 25/6/2008
Em xin lỗi anh. Em ra đi đến một nơi mà xa lạ, sẽ quay trở về anh nhé. Đến nơi em sẽ liên lạc.
Em yêu anh mãi mãi, chàng à, đừng quên em nhé.
……..
-Thế là sao? Sao em lại bỏ tôi ra đi? K một lời từ biệt, k một lý do? – Tôi k tựhỏi lòng mình.
Trong căn nhà đấy, đã biết bao nhiêu kỷ niệm, biết bao là niềm vui giữa tôi và em.
Đến thật bất ngờ…..
Và……
Đi cũng thật nhanh………..
Em cho tôi hy vọng, cũng lấy đi hy vọng nhỏ nhoi đó. Đến lúc tôi thất vọng muốn từ bỏ tất cả thì……
Một lá thư……….
“From LD 5/7/2008
Thờigian trở về : 5XH12XDSC2
Emvà anh :
 Lâm viên suối thác
Biết bao đồng xanh
Ngà trong bạc ngạn
Phong cảnh kình voi
                              “63LXV”
Em thông minh quá mà, tôi thì khác. Tại sao lại để cho tôi một bài thơ, một bài thơ vô nghĩa………………………….
 
Một Tuần 6 chapter 
 
Chú ý trước khi đọc chuyện :
- Theo yêu cầu của một số nhân vật chính thì địa điểm sẽ được dấu đi. Mình sẽ thay tên 
-Tình tiết câu truyện là có thật
-Câu Truyện có thật 100% trừ những địa điểm đã thay đổi thì còn 98%. Nhân vật chính trong truyện cũng thế
-Do add bị cận nên đánh chữ không nhìn màn hình có một số chữ sai chính tả mong các bạn bỏ qua
-Note FB hiện đang có lỗi dính chữ, cố gắng nhìn nhé
-Kết thúc truyện sẽ có một buổi gọi là offline với đầy đủ nhân vật trong truyện, trừ một người ( có thể cũng có mặt ). 
Thân
Chap 1 :
Tôi sinh ra lớn lên trong một gia đình không nghèo cũng không giàu…nhưng tất cả đều có học.Tôi là con thứ 3 trong nhà, sau anh hai và anh ba. Hai ông sinh cách nhau có vài giây, tôi thì đến năm sau mới lọt lòng mẹ. Hai năm ba thằng quý tử, bố thật là có phước ^^. Tuy là con trai nhưng ba anh em tôi phải gọi là rất rất ngoan=)). Ngoan theo phong cách của những thằng đực rựa, không phá phách, nhưng lười biến (trừ tôi ra). Và có một dòng máu duy truyền là thích ngắm gái, đặc biệt là gái xinh^^. Tuy là anh em chứ khi gặp gái xinh là thôi rồi, không biết có phải dòng máu đực rựa nó nổi dậy không nữa, có thể nói là tình nghĩa huynh đệ để tán gái xong rồi tính. ^^. Bố thấy tình cảnh như thế thì lắc đầu ngao ngán
 
- Trong mắtcó con gái thì anh nó vướt dưới chân…hahaha
 
Thế là lọt vào tai của mẹ tôi dưới bếp.
 
- Gióng thằng cha mầy, ĐỒ HÁO SẮC. – Mẹ nói vọng lên.
 
Ba anh em tôi thì ngã cười đau bụng, làm cho bố mặt xíu xị khi bị “nữ hoàng” ra tay trảm không thương tiếc. Hình như máu  sợ vợ cũng có di truyền hay sao ấy, sau này cả ba anh em tôi có thể nói không thua gì bố mấy ^^.
Trong ba anh em, ai cũng đẹp trai, trừ tôi ra, tuổi thân vê lờ. Không xấu lắm nhưng nhìn được,chỉ là không bằng hai ông anh kia. Lâu lâu cũng ghen tỵ vãi, đi chơi gái nhìn hai ổng không nhìn mình, tức……. Thế mà sao này người ghen tỵ không phải tôi mà là hai ông anh, thế mới đau.
 
Thấm thoát bảy năm ở nhà tu luyện võ công “ ngoan ngoãn ẩn thân “ rồi đấy, ba anh em tôi chuẩn bị xuống núi tu luyện tiếp “tri thức phòng thân” cho tương lai. Ấy ở nhà 7 năm như là chúa tể sơn lâm một phương, ai cũng mạnh mẽ như chuột, oai hùng như kiến,miệng mồm như ruồi, không sợ trời cũng sợ đất. Vậy mà ngày đầu tiên đi học của ba ông thần thì thôi rồi ( à, tôi thua 2 người anh tôi một buổi, lúc đó mới 6 tuổi à, nên thành thử đi học chung cho vui, té ra học lớp 1 đến hai năm lận ạ,ai không biết lại bảo dốt thì nguy ^^). Cả ba anh em đều được sắp cũng một lớp.Ngày đầu tiên đi học mẹ dắt đến trường, trước lúc ra đi ai cũng mạnh miệng bảo là “ tao sẽ bình định dẹp loạn bọn trong lớp cho xem”, “ Em sẽ là đại ca của bọn chúng”…
 
Vậy mà cái khí thái ấy chả bao lâu bị dập tắt:
 
- NMT  ( Tôi đấy )
 
- oa…oa…oa… -Tiếng khóc phát ra từ tôi, chả hiểu sao lúc đó khóc nữa. ^^
 
- Cô kêu con kìa T. – Mẹ tôi ngồi ghế dành cho phụ huynh sau lưng nói lên.
 
- Mẹ ơi, về đi, con.. hức… con… sợ.
 
- Cái thằng này có gì đâu mà sợ con – Mẹ tôi vỗ về an ủi
 
Thôi rồi, ở nhà mạnh mồm lắm, còn bảo ta đây, ấy vậy vào lớp mới bị gọi tên đã khóc òa lên. Lúc đấy mà có máy chụp hình tôi chắc là hình ảnh đó đáng yêu nhất trong năm đấy ^^. Mắt thì nước không, mũi lò thò nước, mặt thì như khỉ ấy cứ nhăn nhăn. 
 
Tôi thì ở trên này khóc, mẹ tôi ở dưới phì cười, còn cả anh ba ngồi kế bên nhìn tôi, ngại vãi ra. Bây giờ ngồi nhớ lại cảm thấy chả hiểu sao mình lại khóc nữa, nó vê lờ thế đấy ợ
 
 - Cháu nó là NMT đấy cô – Mẹ tôi vứt cho cái phao
 
- Dạ - Cô giáo mỉm cười
 
Mà phải công nhận một điều xinh phết
 
-  Công nhận cô giáo nhìn cũng ku tè đấy chứ @@.Mà công nhận thêm một điều là mình quỷ sứ thật.- Tôi thầm nghĩ trong bụng
 
Công nhận nhỏ mà đã mê gái, không sao lúc trước bố có bảo “ Gái xinh không mê là bê đê con ạ” Cô giáo là gái xinh nên mình phải công nhận, không có gì sai ^^.
 
-NHG ( anh ba tôi )
 
- Có,,,,em. –Giọng ổng run run như cầy sấy.
 
Oài dù gì cũng không khóc, ông này gan thiệt. Cô giáo lại cười, làm cho tôi phải hét không ra tiếng “ oimaoi….. Em con nhỏ… cô bỏ qua …”.
 
-NVP ( anh hai ).
Không thua kém tôi tý nào đâu nhé.
 
- Oa….oa…oa..Có…oa – Hơn tôi ở chỗ trả lời được từ có.
 
Ông này anh hai mà thua anh ba không làm gương tý nào cả.
 
- Nín đi con,có gì đâu, thằng em mầy có khóc đâu. – Mẹ tôi âu yếm nói khi anh hai quay xuống tìm mẹ
 
- Dạ… - Ngoan ngoãn thật, nghe mẹ nói xong là nín ngay.
 
Lớp có 24 người, 9 trai, 15 gái, chắc thời đó trai tuyệt chủng vì lý do……….. gì thì…… tôi cũng không biết. Cô điểm danh xong đến phần chia tổ, sắp chỗ ngồi. Những năm 1996 bàn ghế còn thơ sơ làm bằng gỗ, rồi sao đó đóng lại thành một cái bàn và ghế dài, nên một bàn ngồi được khoảng 3 đến 4 người. Do lớp ít trai nên một bàn à hai gái và một trai. Bỗng tiếng cô vang lên :
 
- NHG lại đây em- Cô chủ nhiệm gọi tên anh ba rồi chỉ vào bằn số hai chính giữa.
 
- Dạ
Anh ba tôi cứ dạ, mà nghe tiếng không thấy hình, nên tôi quay sang, vì lúc đó tôi chưa được sắp chỗ. Tôi định bước qua kéo ổng dậy sợ ổng bị chuột rút..nhưng chưa kịp đi.. thì nghe có mùi…..mà cái chân lại ấm ấm…mát mát ra sao ấy ^^.
 
- Ủa ai đem nước gì để dưới chân vậy nè. – Tôi nghĩ, tưởng là ly nước
 
Nhìn xuống dưới chân………..thì………………
 
ÁC…………………..

CHAP 2
 
Tôi hốt hoảng mếu máo la lên, cả lớp dòn về nơi ấy :
 
- Mẹ ơi…….Huhuhu – Tôi khóc gọi mẹ
 
- Gì vậy con
 
- Sau dưới chân con rỉ máu màu vàng nè.. huhu…. Chết con rồi – Tôi mếu máo nói
 
Mẹ tôi hoảng hồn chạy lại.. .và nhìn xuống dưới… rồi bổng nhìn sang anh ba mặt đang ngáo ngáo. Mẹ phì cười:
- Con hư quá vậy G. – Mẹ trách yêu
 
- Dạ con sợ mẹ…huhu.-Mắt anh ba đã ngấn lệ chuẩn bị tuông trào.
 
- Mẹ ơi, con sao thế..hức…máu..màu..vàng nữa cơ…anh ba sợ đâm con à. Huhuh. – Tôi không biết lúc đó ngu ngốc đến thế ^^, bây giờ phải phì cười vì sự ngu ngốc đó
 
- Hai cái thằng này. Anh ba mầy sợ quá “ xả nước “. Chứ có phải máu gì đâu, máu màu đỏ con ạ.-Mẹ tôi dùng mặt hình sự nhìn tôi nói.
 
Sao khi mẹ nói, cả lớp bỗng bật cười. Tôi dự là có chuyện chẳng lành nên nhìn sang anh ba mặt đang đỏ chắc có lẽ vì ngượng và hàng lệ đã tuông rơi. Tôi nhìn xuống dưới ghế anh ba thì phát hiện ra “ dòng nước màu vàng “ từ trong quần mà ra. Đã hiểu và cũng hiểu chắc là do lúc đầu, tôi không thể nhịn cười mà phát ra cười làm anh ba nhục lại thêm nhục. Cười xong mới nghĩ đến sự ngây ngô của mình mà đã giết người anh yêu quý bằng một  vũ khí có công nghệ tàng hình tiên tiến nhất lúc bấy giờ làm anh ba muốn chui xuống đất. Qủa này tôi chơi hơi cay, nhưng có phải tại tôi đâu. Chắc ông anh sẽ không phục, và trả thù, mà thù này trả mười năm chắc không hết. Tôi biết đã sai nên nhịn cười hẳn, bối rối nhìn ổng, xem độn thổ chưa ^^, hình như ổng có giác quan thứ sau hay sao ấy, quay mặt  lạ nhìn tôi bằng ánh mắt tên lửa “tochanham”. Làm tôi đây phải e dè, có 7 phần công lực sợ ổng.Anh hai đang thấy “nhà cháy” đành qua cứu chữa.  Ác vãi cười nãy giờ bây giờ mới qua, không biết đỗ nước hay đỗ dầu đây.
 
- Thôi, bỏ qua đi. Tại thằng T nó ngu.
 
-Axxxxxxxxxxxxxxxxxx. Dám nói tôi ngu……………… Mượn súng bắn đây mà. – Tôi hét trong bụng.
 
- Nó mà ngu.-Anh ba nhìn tôi bằng nửa con mắt.
 
- Dù gì mầy cũng hư quá G. – Anh hai bắt đầu sử dụng quyền của người anh cả.
 
Mẹ cũng thấy tình hình cuta và cute đang diễn biến căng thẳng, nên đành dùng biện pháp giảng hòa.
 
- Cô à !thông cảm cho thằng nhỏ, nó nhát thế. Thôi cô cho 2 anh nó ngồi ở hai đầu, rồi kêu một em  gái ngồi  giữa tách hai đứa nói ra.
 
- Dạ.- Cô nghe lời mẹ tôi nhìn vào danh sách lớp…Em Võ Thanh Trang ngồi giữa hai bạn này nhé
 
- Dạ. – Tiếng nói bên dãi bên kia
 
- Vậy là xong, bữa nay nhận lớp, sắp xếp chỗ ngồi cho các em, các em có thể ra về. Nói với phụ huynh thứ hai đưa các em đi học chính thức. Cô cảm ơn
 
Cả lớp đứng dậy ra vè. Tôi đưa mắt nhìn con nhỏ sắp phân chia “ biên giới “ để biết mặt. Nó đi ngang tôi cười. Và một lần nữa trong ngày
 
- Oimaoi……. Số trời hay sao mà bữa nay toàn gái xinh không vậy nè. Amen ( Kêu trời mà xưng amen “ chúa “.. công nhận lúc đó  bá đạo thật ). Tôi nghĩ thầm trong bụng mà cái mặt phản chủ miễn gặp gái xinh là ngơ ngơ ra
Khi nó bước ra khỏi cửa thì tôi nghe tiếng cười khúc khích của nó, đoán chắc là vẻ mặt của tôi.
 
- Xinh mà khùng.- Tôi lảm nhảm cái miệng
 
Vừa nói xong thì “ cú thần cú “ bay vào đầu, đau điếng.
 
-Ui dzza…Thằng nào cú bố thế.- Đang ngắm gái ngon lành nên không để ý ở ngoài
 
- Bố mầy ở nhà, về mầy thấy gái là phê như thuốc ấy. Mẹ đang đợi kìa. – Anh hai bực dọc nói
 
Tôi mới nhớ ra nãy giờ để mọi người đang đợi ngoài kia.Vội vàng chạy ra, anh ba tôi đi từ từ mà chụm chân lại giống như sợ bị rớt… rớt….nước nữa @@. Nhìn ổng đi mà không nhịn được cười.
 
- Về nhà tao làm thịt mầy nè T. – Anh ba nói với sát khí văng tung tóe, sợ vãi.
 
- Hic,.. em đâu cố ý. – Tôi giả nai tơ, dụi dụi mắt
 
- Mầy hư quá G à, anh bai mà đi tè trong cả quần. – Mẫu thân cứu tôi và không quên trách yêu anh ba
 
- Hic..mẹ cứ binh nó.. nó hư cho xem… tại con sợ chứ bộ. – Anh ba nói.
 
- Mỗi lần sợ là nó xả nước mẹ à. Hahahaha…. Anh hai ác vãi bơm đểu.
 
Tôi không thế nhịn cười, đành cười thành tiếng và mẹ cưỡi vậy, làm một phen anh ba người. Thù này chắc ổng phải trả. Nghĩ tới là phát sợ, ông này trả thù kinh lắm.
 
Về đến nhà ba thằng quý tử ăn cơm tắm rửa rồi đi ngủ trưa. Nằm chung một giường ngủ, chìm vào giấc ngủ mê ly. Đang mơ gặp con bé Trang và tôi đang nói chuyện thân mặt…. ôi ngủ rồi mà trời còn ban giấc mộng đẹp..đang trong tình cảnh giấc mộng đẹp….thì cái gì nhột nhột ở lưng…………..á…………..con gì cắn thế. Tôi ngồi dậy quậy túa xua,làm hai thằng anh cũng phải thức theo :
 
- Gì vậy T. –Hai ổng dụi mắt đồng thanh hỏi
 
- Cái gì trong áo em, anh xem giùm… a … a… cắn đau quá. – Tôi nói lớn
 
- Trời mầy ở dơ vậy T, ăn ở sau mà để kiến bò vào làm tổ trong đây này. – Anh ba mặt vẻ bơm đểu tôi
- Ác…Bắt ra giùm em cái…Cắn đau quá..
 
- HOK. – anh ba trả lời
 
- Ặc.. người gì mà ác thế. Anh hai cứu em. Huhuh. - Nhìn anh hai với ánh mắt cầu cứu
 
Anh hai nhẹ nhàng bắt từng con, anh ba thì nằm ôm bụng mà cười, nhìn là muốn bay vào cho một phát vào mặt. Vẫn là anh hai tốt nhất và thông minh nhất :
 
- Sao kì vậy thằng T nằm giữa, kiến cắn bò vào cắn nó sao không cắn hai anh em mình nghỉ.-Anh hai đưa tay lên vuốt râu, mà éo có thấy một cọng râu.
 
- Ai biết, chắc do nó ăn ở ác quá mà. – anh ba thản nhiên như thằng điên vừa trốn viện.
 
Lúc đấy tôi chợt nhận ra điều gì đó và trong đầu các bóng đèn đều nổ rụp rụp.
 
- Anh ba chơi kỳ nha trả thù em còn gì nữa. – Tôi phán ngay cho nó nóng.
 
- Ê, Tao không có. - ổng chối ngay.
 
- Anh không có thì ai làm – Tôi vênh mặt hỏi.
 
- Thằng này tao bảo không có. – Vừa nói vừa cười đểu vê lờ.
 
- Anh……….-
 
Do không có bằng ,không chứng nên tôi đành im lằng trước cái mặt đểu của ổng.
 
- Thôi, bỏ qua anh mà biết thằng G làm thì anh méc bố cho no đòn. – Anh hai chọn phương pháp chuẩn vãi.
 
- Dạ. keke..kỳ này cho chết. Nát mông luôn – Tôi chen vào.
 
Nói gì nói chứ,tuy là ba anh em tôi học võ từ nhỏ, nhưng khi nghe nói bị đòn đều ngán ngẩm.Anh hai  tôi thì học Việt võ đạo và võ công an, anh ba thì cứ teakwondo mà xúc. Tôi thì luôn thường hưởng những gì của hai ông anh, nhưng chủ đạo là Vịnh Xuân của ông nội và đi học teakwondo ,vovinam cùng hai ông anh. Nên tinh hoa được kết hợp cho tôi.
 
Tất cả đối thủ chiêu thức ở ngoài cả ba anh em tôi không ai sợ chiêu gì, nhưng về đến nhà rồi thì sợ nhất vẫn là hai đối thủ nặng ký với tuyệt chiêu “ gia truyền “. Làm ba anh em tôi khi nghe nói đến nó phải khiếp sợ, mười phần công lực giảm xuống không còn tý nào, vận công thì không có tý nội công. Tuyệt chiêu “ Vó tre truy mông bổng pháp “. Nên anh ba tôi khi nghe đến đó phải chột dạ, ôm mặt vào gối mà ngủ, Tôi thì đi tắm.
Nói thì nói thế thôi chứ anh em yêu thương nhau đùm bọc lẫn nhau không hết lấy đâu ra mà méc. Một phần cũng là do tôi quá ngốc.
 
Thế đấy ngày đầu đi học đã chứng to được bản lĩnh của các “ con kiến mà cứ tưởng con hổ “ của chúng tôi. Ngày đầu đi học cả ba đều ôm một mối nhục bách xuyên tim.Thứ hai chúng tôi đi học đúng như lời cô, lần này thì khá hơn, đã quen dần. Tôi có chú sợ nhưng không ai dám mất mặt như lần đầu. Ngày thứ hai, thứ ba,… đều trôi quá tốt đẹp. Với kỳ tích học tập không thể nào tốt hơn của ba anh em tôi.
 
Ba anh em tôi ai cũng cố gắng học giỏi để không phụ lòng của cha mẹ. Tôi thì giỏi toán lý hóa; anh hai thì chuyên toán, sinh , hóa; anh ba thì là định là Gia Cát Xoài nên chuyên văn, sử địa. Nói chung 13 môn, cả ba ngu nhất là môn anh văn, khỏi bàn cãi.
( Sao này đến cấp 2 ,3 thì mới biết nhá. Vì cấp 1 chưa phân ra như thế )
 
Thời gian 1 năm đã trôi qua, hai ông anh tôi bước vào lớp 2, tôi thì phải ngồi lại học lớp một. Tuổi thân vê lờ, sau này ăn nói với con cháu ra sao đây, k lẻ nói : “ Ngày trước ông học giỏi lắm, lớp một học hai năm “. Chắc kiếm trước cái lỗ rồi chui.Thế là tôi được học trước một năm. Vào lớp nhàn rỗi chỉ việc tám và tám. Nó cứ bình thường trôi qua như thế đấy, nếu k phải đến năm lớp 4 có một tý biến cố nhỏ là phải một lần nữa nếm mùi “ vó tre truy mông bổng pháp “ gia truyền.
 
Không thể thực hiện tác vụ do chủ đề hiện đang ở trạng thái lưu trữ

Chủ đề cùng mục


Lời Ca Khúc Điểm nhanh Hợp âm az Chords up Tin xe nói về xe

Bản quyền bởi VietYO.com v3.0 - Viet Nam Youth Online
Diễn đàn mở của cộng đồng người Việt trẻ online - Liên hệ (info @ vietyo.com)