Không biết khi đọc những dòng này, thì bao nhiêu cô gái sẽ đồng cảm với tôi? Hay bao nhiêu gã trai sẽ về hùa với cái lý thuyết “trên trời” mà bạn trai tôi đưa ra? Chẳng hiểu anh lôi ở đâu về cái quan niệm tiêu chuẩn ngực “đẹp” rất khác người kiểu như “ngực đạt chuẩn là phải nặng 3kg” rồi áp vào tôi, nói kháy, dè bỉu suốt ngày
Tôi bị sốc và khủng hoảng trong suốt một thời gian, mất niềm tin vào đàn ông, vì tôi đau đớn nhận ra rằng nhiều thanh niên Việt Nam bây giờ trong đầu chẳng có gì ngoài sex và ngực. Trong khi người ta còn mải làm ăn, các anh thì lấy ngực làm chuyện mua vui, tán phét, chém gió cả ngày. Chỗ nào xuất hiện bộ ngực khủng là hú hét rủ nhau bàn tán. Các anh cứ điên đảo trong cái vòng quay đó mà không nhận ra ngoài kia xã hội đang hối hả tiến lên như thế nào.
Các anh không chỉ tự làm mình thụt lùi, thấp kém đi mà còn đang từng ngày đánh mất các mối quan hệ. Cũng chỉ vì những lý do trời ơi đất hỡi này mà không ít người đánh mất hạnh phúc của mình. Các anh làm tổn thương những người phụ nữ xung quanh chỉ vì họ không có những tiêu chuẩn các anh tự đề ra…
Tôi xin chứng minh bằng câu chuyện của chính mình, một câu chuyện cười ra nước mắt. Tôi là 1 cô gái 8x đời cuối, học hành đàng hoàng, gia cảnh cũng không đến nỗi nào, nhan sắc cũng không thua kém ai. Nhưng đúng ở đời chẳng ai hoàn thiện cả. Mặc dù được tạo hóa tặng cho khuôn mặt đẹp thì lại lấy đi của tôi vòng 1 mỡ màng, để bây giờ tôi lao đao khổ sở cũng chỉ vì nó.
Điểm trừ duy nhất về hình thể của tôi là ngực nhỏ, hai mấy tuổi đầu mà ngực vẫn e ấp, ngập ngừng, nhu nhú như của học sinh cấp 2. Nói như ti vi màn hình phẳng thì quá đáng, nhưng nó cũng chẳng khác nào con ốc leo bờ tường. Tôi phải thường xuyên dùng những chiếc áo độn dày cộp để “ngụy trang” cho vòng một khiêm tốn của mình.
Đây cũng chính là điểm mà tôi luôn thấy tự ti và khổ tâm nhất. Đã có thời gian, tôi chẳng dám yêu ai vì cứ sợ người ta “phát hoảng” với bộ ngực như thiếu niên nhi đồng mới lớn. Thế rồi, ông trời cũng không quá tệ bạc khi đưa anh đến với tôi.
Tôi gặp anh vào một chiều thu nắng dịu. Tình yêu đến tự nhiên như cái duyên trời ban, dịu dàng và ngọt ngào như nắng mùa thu. Anh hết mực yêu thương tôi, quan tâm chăm sóc, chiều tôi hết mực. Nhưng điều khiến tôi yêu anh điên dại là vì anh… không chê bộ ngực “nhỏ nhỏ xinh xinh chẳng đủ xài” của tôi.
Có lẽ anh là người đàn ông hiếm hoi không quan tâm chuyện ngực to, ngực nhỏ của phụ nữ. Biết tôi tự ti về ngực nhỏ, mỗi lần định gần gũi, thấy tôi ngại ngần, anh đều xoa đầu an ủi: “Tất nhiên là anh thích ngực to rồi, nhưng không có thì cũng chẳng sao, miễn là em yêu anh chân thành. Những thứ còn lại, đừng nghĩ ngợi nhiều. Em đẹp mà!”.
Nhưng cuộc đời không là mơ và cuộc tình không là thơ. Tôi vẫn khờ khạo tin những lời anh nói cho đến khi anh quay về Việt Nam sau gần hai năm đi công tác nước ngoài. Chẳng hiểu sang bên Tây bên Tàu anh được tiếp cận với những tư tưởng mới gì, nhưng có điều một điều chắc chắn, anh đã không còn thương vòng ngực nhỏ của tôi nữa…
Ban đầu, anh chưa tỏ rõ thái độ, chỉ hay lén lên mạng xem hình những cô có vòng một nở nang. Thỉnh thoảng buông vài câu nửa đùa nửa thật kiểu như: “Vợ người ngực nặng 3 cân/Vợ anh ngực nặng gần bằng… quả cau”. Tôi cũng không quá phiền lòng cho đến khi anh chẳng còn thích thú khi ân ái, anh cũng chẳng buồn đoái hoài đến cái vòng một đáng thương của tôi.
Chuyện chăn gối không tốt, tình cảm chúng tôi cũng chuệch choạc. Anh càng ngày càng tỏ thái độ chán ghét vòng ngực khiêm tốn của tôi ra mặt. Đi với nhau, anh chẳng ngại khen cô này ngực ngon, khen cô kia nóng bỏng “ngực thế mới là ngực!”. Anh cũng tập tành lên mạng theo dõi mấy em hot girl ngực khủng, hùa theo bọn “trẻ trâu” bình luận những lời khiếm nhã. Thật sự, tôi cảm thấy phẫn uất và xấu hổ, xấu hổ vì những lời lẽ không đứng đắn của anh. Anh dường như trở thành con người khác.
Đặc biệt, không biết anh lôi đâu ra mấy tiêu chuẩn ngực đẹp rất phi lý kiểu “Ngực đẹp là ngực nặng 3kg” rồi áp vào tôi. Tôi ghét cay ghét đắng cái cách anh gọi tôi “hai lạng ơi hai lạng” (ý ám chỉ ngực tôi chỉ nặng 2 lạng, trong khi chuẩn với anh là 3kg). Với tôi, nó không chỉ là lời nói chạm vào nỗi đau, mà còn là lời sỉ nhục. Tôi chỉ muốn hét lên rằng “Ngực nhỏ đâu phải là một cái tội!” Thế mà anh còn dội cho tôi gáo nước lạnh: “Anh không có ý chê em, nhưng thật sự ngực em nhỏ quá, làm anh mất hứng.".
Nghe những lời đó mà tôi không tin vào tai mình. Mặc dù anh không nói bỏ tôi, nhưng tôi cũng không thể ở bên một người không trân trọng cơ thể mình. Tôi biết tôi có khiếm khuyết, nhưng đâu phải là cái tội do tôi gây nên? Đàn bà ai chẳng muốn có thân hình đẹp, chuyện vòng một to nhỏ đâu phải cứ thích là được. Cuối cùng thì tôi cũng chủ động chia tay anh, để anh ngộp thở trong những bầu ngực 3kg điên rồ của anh. Thì ra, vòng một nhỏ cũng là một cái tội. Tội rất to là đằng khác!
Đàn ông ngày nay, 10 người thì chắc quá nửa người như chồng hụt của tôi, cũng chỉ nhìn không qua bầu ngực. Nếu các anh bĩu môi nói chị em chúng tôi là loại “đái không qua ngọn cỏ” thì trong mắt tôi, các anh cũng chỉ là những kẻ nhìn không qua bầu ngực phụ nữ. Chẳng may, một ngày, các anh cũng sẽ lụn bại vì ngực thôi…