Hi Mai!
Sau khi " mình chia tay nhẹ nhàng" như em muốn, anh đã buồn lắm, chịu không nổi, anh tâm sự với người nhà, anh em, bạn bè và tất nhiên cả bạn lớp MBA nữa. Anh kể chuyện cho hơn chục người, thì cả hơn chục người đều bảo anh ngu dại, họ nói anh khôn lanh va vấp xã hội nhiều mà còn dại gái. Nhất là mấy chị em lớp MBA, họ nhiếc móc anh là ngày xưa đã khuyên can, nhắc anh cẩn trọng anh bỏ ngoài tai, giờ mới biết mình ngu thì đáng đời. Anh tự phụ, luôn cho mình là thông minh, học cao hiểu rộng, giỏi giang vậy mà vẫn bị lừa.
Anh mong em thật tâm trả lời anh xem, em đã bao giờ có chút tình cảm thật với anh chưa? Hay là em chỉ lợi dụng anh, xong rồi " vắt chanh bỏ vỏ"?
Quá thực dụng em ơi! Càng suy nghĩ anh càng ghét bản thân mình, thấy mình ngu và bị em đào mỏ, để anh phân tích cho em nghe nhé.
1. Anh quen và theo đuổi em từ 6/2009 đến 9/2010, thời gian này em không để anh vào mắt vì anh chả có gì nổi bật. Em cùng lúc qua lại với cậu gì đó bên Trung Quốc, rồi cậu bạn du học bên Ukraina tên Kiệm thì phải và tất nhiên cả thằng anh hờ nữa. Thế rồi thấy anh đi xe hơi, có nhà riêng gần nhà họ hàng nhà em, em đã thế nào?
Em chủ động rủ anh đi chơi, đòi anh đưa đi Tam Đảo, anh từ chối thì em lại dụ anh đưa em đi chơi chỗ khác bằng được. Em có nhớ là em năn nỉ anh đưa em đi thuê phòng nghỉ ở Asian Resort như thế nào không, có nhớ anh từ chối mấy lần không được không? Có nhớ mấy lần đòi anh đi gặp thằng anh hờ của em mà anh từ chối không…? Công nhận em tấn công ác liệt thật
2. Anh vô tình gặp và trò truyện với người yêu của thằng em họ Ngô Long của em. Qua đó anh biết được sự thật về những gì em kể cho Long nghe về anh. Anh thấy được bộ mặt đểu giả, lợi dụng, đào mỏ của em.
3.Ngày anh tận mắt nhìn em và thằng anh hờ ôm ấp, sờ mó đủ kiểu trong rạp megastar, lòng anh tan nát. Anh đã quyết trả lại vài món quần áo rẻ tiền cho em lúc 2h sáng ở Hồ Tây. Khi đó em thế nào? Em diễn giỏi lắm, em gào khóc lăn lộn, em nói trong tiếng nấc thảm thiết " Anh biết là em yêu anh mà" và anh lại tha thứ cho em.
Sao lúc đó anh ngu thế không biết. Thời điểm đó em và anh đã có cái gì đâu? Đã cùng nhau vượt qua khó khăn hoạn nạn gì đâu? Đã cùng nhau chia ngọt sẻ bùi cái gì cơ chứ? Chả có gì cả, sao em lại yêu anh sâu đậm kinh khủng vậy hả Mai? (Em có biết tại sao anh cho là lúc đó em diễn nước mắt cá sấu? Vì sau này em có khoe em có năng khiếu diễn kịch, giờ anh ngẫm lại mà thấy đúng quá.)
4.Để giúp con gái, mẹ em đã hẹn gặp anh, dùng danh dự của mẹ để bảo đảm cho em, vì vậy anh mới yên tâm mà quay lại em có biết không? Mẹ nói: " Mẹ dùng danh dự để bảo đảm với con là giữa Mai và An không có chuyện gì, chỉ có An có ý định tìm hiểu Mai thôi, nhưng bị cả nhà ngăn cản…".
Dựa trên những gì anh hiểu từ cơ thể em,anh biết em đã qua tay vài người, anh đã tự hỏi danh dự của mẹ ở chỗ nào? Dù vậy anh vẫn kính trọng mẹ, yêu con không bao giờ là có tội vì vậy cũng thông cảm được.
5.Mấu chốt vấn đề em lợi dụng anh cũng chỉ vì tiền bạc vật chất mà thôi, phải không Ngọc Mai? Để anh đưa ra vài con số thống kê nhé, anh có ghi lại hết trong file excel tên là Withdrawal, lưu trong mục private things ở ổ đĩa D, không biết em có từng coi qua chưa? Chưa từng coi thì đọc tóm tắt vậy:
- Anh tốn 928 USD mua vé máy bay cho em sang US, và em đưa cho anh thẻ ATM của em có 13 triệu để anh rút 12 triệu từ Vietcombank.
- Anh phí mất 6,2 triệu để tặng em HTC cảm ứng để rồi em trả lại cửa hàng để lấy hơn 5 triệu. Anh tưởng em sẽ trả lại anh 5 triệu đó, nhưng chưa bao giờ em nhắc tới.
- Anh lãng phí 278USD để mua máy Acer cho em dùng tạm vì anh trót làm hỏng cái máy tính phế thải đi xin của em.
- Để em vui lòng, anh chi gần 1000 USD mua cho em Ipad 1 wifi-3G 64G + phụ kiện.
- Em không có tiền đóng bảo hiểm y tế, anh phải cho em 560 USD để đóng hộ em (Em check thử xem em có pay khoản này từ TK của em ko nhé)
- Em không có laptop xịn, anh đã chuyển vào TK Wellsfargo 700USD để chung tiền cho em mua macbook 1200USD. Trong 700USD này, anh chỉ xài với vẩn dưới 200USD mà thôi, còn lại em dùng để mua máy tính. Em cứ hồ đồ cho rằng em tự mua bằng 100% tiền của em, anh chả thèm cãi. Với tính keo kiệt, bủn xỉn di truyền của em, em dám bỏ ra 1200 USD để mua máy tính sao? Không phải em từng order xong rùi cancel ngay và phải viết mail xin lỗi à? Vậy mà em dám lớn tiếng cho rằng cái laptop là tiền của em hết mà không biết xấu hổ.
- Em cứ đòi mua dây chuyền rởm làm anh phí 397 USD để mua cho em 2 dây chuyền bạch kim + kim cương.
- Ở Florida mall anh mất oan 270USD vì cái đồng hồ seiko em đang đeo đấy.
-Cái ipad2, anh mua bằng credit card của em giá 722 USD, nhưng bù lại anh phải mua vé máy bay 1300 USD cho em. Em xem trong 1300 USD đó, em góp thêm được bao nhiêu? Cứ nhìn sao kê rút tiền từ thẻ Vietcombank của em thì biết. Đừng nghĩ anh vẫn nợ em. Rồi thì cái Ipad2 đó, không phải cuối cùng cũng về tay em sao?
- Hơn 1 năm chung sống với nhau như vợ chồng ở Mỹ, hầu như hàng tháng em chỉ phải trả một phần tiền đi siêu thị + điện còn lại anh lo hết trong đó có 575 USD tiền nhà. Em có thấy công bằng không? Mỗi lần đi siêu thị, anh có mua thêm gì là cái mặt em lại sưng xỉa lên, bủn xỉn kinh.
Em xem lại sao kê TK củ mình xem hơn 1 năm ở Mỹ em tiêu đến 300 triệu chưa? (Trong đó có chi tiêu 1 đống quần áo trước lúc về, còn anh mua cho mình rất ít)
Trong khi sổ sao kê của anh báo con số xấp xỉ 592 triệu + 8.500USD chuyển thẳng vào wellsfargo. Khi bên Mỹ, anh có xài tiền cho riêng anh nhiều không? Anh không hề mua sắm gì nhiều cho anh, không chơi bời, nhậu nhẹt, cờ bạc. Vậy gần 800 triệu của anh đi đâu?
Là anh bao em đó, em nghĩ nếu em ở 1 mình thì em cũng chỉ phải xài ít tiền vậy à? Bố mẹ em ở nhà mừng vì con cái tiết kiệm giỏi, nhưng đâu có ngờ chủ yếu là lợi dụng, đào mỏ từ anh. Em tưởng đi du học chỉ với vài trăm triệu của gia đình em mà xong à, thế thì mọi người ai cũng có tiền cho con đi du học hết.
6. Anh cho em nhiều thứ vậy, em đã có những gì cho anh? Anh vừa lục lại hết mọi thứ, đồ từ em mà có chỉ có bộ quần áo Rooney rẻ tiền, cái vỏ iphone bằng nhựa rác rưởi. Còn cái ipod ghẻ, anh trả lại rồi đó thôi.
Việc em qua bệnh viện chị Quyên nhà anh truyền nước, em tưởng vài trăm $ của em to à? Ai thèm lấy công, em không biết nghĩ nên anh phải mua gói thịt bò khô cho chị, nói là em tặng để lấy tiếng thơm cho em. Keo kiệt như em thật uổng công ăn học.
7. Khi ở nhà bác, anh quan tâm, anh mang đồ qua…cho em. Vì có mặt các bác mà em làm bộ cành cao không nhận gì hết. Em thanh cao quá nhỉ! Giả tạo quá mức!
Em không tự hỏi toàn bộ đồ vật giá trị của em từ đâu mà ra à? Trước khi quen anh, em toàn xài đồ rác rưởi em không biết sao. Với tính cách di truyền kiểu đấy của em, bảo sao em không đi làm với ngoại hình nhếch nhác, xấu xí nhất cơ quan.
8. Khi về nước, biết anh phải bán xe hơi, bán căn hộ, bán cửa hàng để cứu vãn công ty, em đã thế nào? Biết anh chưa có nhà để cưới em, em đã nói sao? Em lặng đi, không 1 câu an ủi, không 1 lời hỏi han, không một giải pháp, em hỏi " không có nhà cưới rồi ở đâu?".
Rồi em viện lý do không hợp để " Mình chia tay nhẹ nhàng anh nhé?". Em lừa tình, lừa tiền xong thấy không lừa thêm được nữa thì viện lý do để chia tay và tìm mục tiêu mới . Anh sống thoáng, tốt với tất cả bạn bè, em luôn mồm bảo bạn anh chỉ vì này nọ mà chơi với anh, rồi em còn nói khi gặp khó khăn thì anh sẽ chỉ còn 1 mình vì đám bạn của anh chỉ lợi dụng. Em nói câu đó mà không biết nhục sao, khi anh gặp khó khăn thì kẻ đầu tiên chuồn êm chính là em đấy. Thật đáng khinh!
Anh từng vấp ngã nhiều, nhưng em là cú ngã đau nhất của anh. Anh không tin là với tài năng + quyết tâm của anh, anh lại không thể gây dựng lại sự nghiệp. Còn với 1 kẻ thực dụng như em, anh cũng vẫn mong em lấy được người chồng tốt, cho em nương tựa cả đời.
Cứ nhìn cái kiểu thực dụng thô thiển của em ở cơ quan đi, em cứ nghĩ mình tốt đẹp còn đồng nghiệp xấu xa đi, em tưởng cứ bám lấy sếp ( đi ăn cũng tranh ngồi bên, chụp ảnh cũng cố chen đứng cạnh, nịnh nọt…) mà sẽ thành công sao. Ý đồ của em ai chả nhìn ra, cuối cùng em chỉ nhận được sự khinh bỉ của đồng nghiệp thôi. Những lời chị Luyến nói với anh về em càng ngày càng chuẩn. Cứ từ từ mà ngẫm lời anh đi nhóc ạ.
Những điều anh nói, có thể em không nhận ra vì đó là phần chính em cũng không biết về em ở trong Johari Window đấy. Anh viết ra đây chỉ để anh cảm thấy nhẹ lòng, và còn để em biết em là người ra sao, để em đừng có khinh khỉnh cho rằng mình thanh cao ngon lành, để em biết là em lợi dụng anh ra sao.
Từ muôn đời nay " mang tiền cho gái" thì phải chấp nhận bị đào mỏ thôi, âu cũng là số mình đen đủi gặp phải con đàn bà không ra gì. Một ngày nào đó, toàn bộ nội dung mail này anh sẽ chuyển cho mẹ em, để mẹ biết sự thực và thôi nghĩ xấu anh. Nếu mẹ em muốn, anh sẵn sàng gặp và đối chất với em trước mặt ai cũng được. Đúng là hoạn nạn mới thấy được chân tình, giờ anh mới nhận ra liệu có phải quá muộn rồi không. Mẹ anh biết chuyện này đã khóc và buồn mất cả tháng trời nên anh đã hứa sau này không làm mẹ khóc nữa.
Chúc em một ngày tốt lành!
P/S: Nếu có chỗ nào không đúng, mong em chỉnh sửa và góp ý kẻo mấy chị, mấy em lớp MBA lại nghĩ xấu về em.
Nếu không phải phí tiền của vì em, anh đã không về Việt Nam sớm đến vậy. Em có thể biện hộ rằng anh đang cay cú nên nói xấu em, nhưng tự em biết anh nói toàn sự thật, đồ vật + bằng chứng còn đó, anh sẵn sàng đối chất với em bất cứ khi nào em muốn thanh minh.
Nguồn : Phunutoday