Thế là hết những ngày đi học
Phượng nở vội vàng giục giã mùa thi…”
Có một lần, lúc loay hoay nhặt tờ giấy chỗ tôi ngồi, tôi vô tình đọc được một câu thơ chẳng rõ được viết từ lúc nào. Nhưng chắc hẳn ấy là của một năm cuối một mùa hạ cũng nóng thế này, rực màu phượng thế này….
“Rồi cũng biết hạ về bên cửa sổ
Hoa phượng mang áo đỏ cháy ngang trời
Có ai đứng so vai ngoài cửa lớp
Mắt bạn buồn vời vợi bỗng trong hơn…”
Đôi khi thấy những dòng thơ vô tình để lại của lớp anh chị trước, bất chợt nhận ra mỗi chiếc bàn, ghế, bảng, lưu giữ trong mình những kí ức của từng thế hệ.
3 năm không phải một khoảng thời gian dài , đối với tôi, thời gian ngắn hay dài không phụ thuộc vào từng khắc từng giờ mà thời gian trôi qua mà phụ thuộc vào những hành động, những kỉ niệm, những cảm xúc mà tôi có.
Còn nhớ khi bước vào cấp III, cũng trải qua một mùa hè của cấp II đầy nắng, lúc ấy bận rộn với bạn mới, trường mới, không cảm nhận rằng dòng thời gian trôi quá nhanh, bước vào hè mà không nhận ra rằng hè đang hiển hiện.
Cách đây 1 năm, ngạc nhiên nhìn anh chị lớp 12 chụp hình, nô đùa, viết lưu bút, cũng tập tành viết lưu bút, nhưng nhớ ra, còn học với nhau một năm nữa cơ mà…
Năm cuối cấp, thấy một năm không dài như mình tưởng, thoắt đến, thoắt đi; Có lúc cuống cuồng quàng vội cái khăn len , bước ra đường trong một ngày mình đinh ninh là vẫn đông, chợt nhận ra, phượng đã nở từ lúc nào…
Năm cuối cấp, đứa nào cũng lớn hơn, chững chạc hơn.
Năm cuối cấp, ôn thi tốt nghiệp, chuẩn bị thi đại học, cũng bận rộn với bài vở, trường lớp, tương lai nhưng vẫn không bỏ qua thời gian nô đùa, nghịch ngợm.
Năm cuối cấp, lật từng trang lưu bút, bắt gặp từng tấm ảnh của một đứa bạn điệu đà nào đấy, một dòng thơ viết vội nào đấy, một câu nói ngô nghê nào đấy. Chợt thấy sống mũi cay cay, lành lạnh nơi đuôi mắt.
Nhỏ bạn thân quay sang ngạc nhiên “Mày khóc đấy à?”…
Năm cuối cấp, ngó vội qua cửa sổ, nắng chiếu gắt, từng dáng cây đổ một vệt bóng dài. Phượng vẫn nở.
Một ngày của năm cuối cấp, nhớ đến nhiều thứ đã qua, bật cười vì một mẩu chuyện từ hồi xa lắc. Rồi giật mình nhận ra, người ta chỉ có một mùa hè của năm 18 tuổi.
Nhớ đến những buổi học vụng trộm quà vặt, những buổi len lén, chọc một đứa bạn đến phát khóc rồi lại vội vàng làm lành.
Nhớ dáng cô giảng bài, dáng thầy chỉ dạy, bỗng muốn thu hết không gian một buổi học của năm cuối cấp tuổi 18 vào tầm mắt. Một chút luyến tiếc và nôn nao. Sắp xa trường.
Từng hàng cây, từng gốc phượng, hình như cứ nhắc đến phượng người ta lại nhớ đến nhiều thứ. Những thứ mà chỉ tuổi học trò mới có. Chợt nhớ đến người mải miết giáo án, soạn bài. Không phải đến giờ mới nhận ra, nỗi nhớ thầy cô cũng đỏ rực như phượng.
Năm cuối cấp, bỡ ngỡ trước tiếng chào của đàn em lớp dưới, bật cười vì sao thấy giống mình quá, rồi lại tần ngần. Ừ nhỉ, lớn rồi.
Có lẽ sẽ chẳng bao giờ quên được khoảng thời gian 3 năm ấy. Có lẽ sẽ thu vào hết tầm mất mấy mươi gương mặt quá quen thuộc với bản thân mình. Chắc sẽ không quên đâu nhỉ..
Thực ra. Chẳng cần bản thân tự hứa hẹn sẽ nhớ mãi
Thực ra. Chẳng cần cố gắng lưu giữ từng mảng kí ức một
Thực ra. Chẳng cần sợ hãi sẽ lãng quên một mùa hè của năm cuối cấp tuổi 18
Vì đơn giản “ Ràng buộc con người không phải lời thề. Chỉ cần mình tự cảm thấy thiết tha với một điều nào đó, thế là đủ rồi” (*)
Một ngày của năm cuối cấp tuổi 18, lần rơi một tờ giấy, vô tình đặt bút vào một khoảng trống…