(A)ccepts you as you are - Chấp nhận con người thật của bạn.(B)elieves in “you” - Luôn tin tưởng bạn.
(C)alls you just to say “HI” - Điện thoại cho bạn chỉ để nói “Xin chào”.
(D)oesn’t give up on you - Không bỏ rơi bạn.
(E)nvisions the whole of you - Hình ảnh của bạn luôn ở trong tâm trí họ.
(F)orgives your mistakes - Tha thứ cho bạn mọi lỗi lầm.
(G)ives unconditionally - Tận tụy với bạn.
(H)elps you - Giúp đỡ bạn.
(I)nvites you over - Luôn lôi cuốn bạn.
(J)ust “be” with you - Tỏ ra “xứng đáng” với bạn.
(K)eeps you close at heart - Trân trọng bạn.
(L)oves you for who are - Yêu quí bạn bởi con người thật của bạn.
(M)akes a difference in your life - Tạo ra khác biệt trong đời bạn.
(N)ever judges - Không bao giờ phán xét.
(O)ffers support - Là nơi nương tựa cho bạn.
(P)icks you up - Vực bạn dậy khi bạn suy sụp.
(Q)uiets your tears - Làm dịu đi những giọt lệ của bạn.
(R)aises your spirits - Giúp bạn phấn chấn hơn.
(S)ays nice things about you - Nói những điều tốt đẹp về bạn.
(T)ells you the truth when you need to hear it -Sẵn sàng nói sự thật khi bạn cần.
(U)nderstands you - Hiểu được bạn.
(W)alks beside you - Sánh bước cùng bạn.
(X)-amines your head injuries - “Bắt mạch” được những chuyện khiến bạn “đau đầu”.
(Y)ells when you won’t listen - Hét to vào tai bạn mỗi khi bạn không lắng nghe.
(Z)aps you back to reality - Và thức tỉnh bạn khi bạn lạc bước
Liệu đã có ai có được một tình bạn tốt theo đúng nghĩa như vậy chưa?
Tôi luôn cố gắng đi tìm một người bạn hiểu mình, quan tâm và biết chia sẻ nhưng tại sao chuyện đó lại khó đến vậy?
Ai cũng xa lánh, bỏ mặc tôi lúc tôi suy sụp, lúc tôi lạc bước. Họ luôn đánh giá tôi theo cái vẻ bề ngoài, cái khuôn mặt lạnh lùng thờ ơ của tôi mà k biết trong tôi có bao nhiêu xúc cảm, bao nhiêu lời muốn chia sẻ
Trong con mắt họ có lẽ tôi luôn là kẻ nói dối ….
Tôi vấp ngã, vấp ngã liên tục trong cái xã hội đểu giả vô lương tâm này. Gia đình, bạn bè, họ hàng xa lánh tôi giống như tôi là 1 con virus mang bệnh truyền nhiễm vậy. Họ bỏ mặc tôi sông cuộc sống cô đơn lạnh lẽo. Đã có nhiều lúc tôi khóc, khóc như mưa. Lúc đó chỉ mong sẽ có 1 người bạn đến bên và kéo tôi ra khỏi sự cô đơn đó. Nhưng rồi tìm mãi vẫn k có, tôi tắm mình trong nước mắt cho đến khi nước mắt không còn rơi tiếp được
Tôi trở thành vô cảm, thờ ơ trước cuộc sống, tôi quen dần với sự cô đơn mà nó đang ăn sâu vào trái tim của mình. Tôi đã dần quen với sự tồn tại của nó
Những tưởng tôi sẽ mãi mãi sống trong cái vỏ bọc của riêng mình, k ngờ rồi cái vỏ bọc đó cũng dần được nứt ra khi tôi tình cờ làm quen được với em. Một cô bé đang yêu, xinh xắn và rất thông minh. Ngày nào tôi cũng onl, chỉ chờ e onl để tôi có thể nói chuyên, để kể những gì mình suy nghĩ và rồi sẽ cùng chia sẻ. Tôi đắm chìm trong hạnh phúc, cái hạnh phúc nhỏ bé mà có lẽ đối với ai cũng có trừ tôi…………
Tôi đã mệt mỏi, tôi muốn dừng chân tại nơi này, giữa tình bạn của tôi và e nhưng có lẽ thượng đế lại trêu đùa tôi một lần nữa. Em không tin vào những gì tôi nói, có lẽ e cho tôi là một thằng chỉ biết tự biện minh cho bản thân mình….. Liệu e có biết khi e nói vậy tim tôi đau ntn không? Tôi sợ e bỏ mặc tôi như những người khác đã bỏ mặc tôi. Tôi muốn cầu xin e đừng xa tôi nhưng tôi lại không dám nói ra điều đó……….
Xin lỗi e vì tất cả ……… v…..j……………..t ạ
Tôi luôn cố gắng đi tìm một người bạn hiểu mình, quan tâm và biết chia sẻ nhưng tại sao chuyện đó lại khó đến vậy?
Ai cũng xa lánh, bỏ mặc tôi lúc tôi suy sụp, lúc tôi lạc bước. Họ luôn đánh giá tôi theo cái vẻ bề ngoài, cái khuôn mặt lạnh lùng thờ ơ của tôi mà k biết trong tôi có bao nhiêu xúc cảm, bao nhiêu lời muốn chia sẻ
Trong con mắt họ có lẽ tôi luôn là kẻ nói dối ….
Tôi vấp ngã, vấp ngã liên tục trong cái xã hội đểu giả vô lương tâm này. Gia đình, bạn bè, họ hàng xa lánh tôi giống như tôi là 1 con virus mang bệnh truyền nhiễm vậy. Họ bỏ mặc tôi sông cuộc sống cô đơn lạnh lẽo. Đã có nhiều lúc tôi khóc, khóc như mưa. Lúc đó chỉ mong sẽ có 1 người bạn đến bên và kéo tôi ra khỏi sự cô đơn đó. Nhưng rồi tìm mãi vẫn k có, tôi tắm mình trong nước mắt cho đến khi nước mắt không còn rơi tiếp được
Tôi trở thành vô cảm, thờ ơ trước cuộc sống, tôi quen dần với sự cô đơn mà nó đang ăn sâu vào trái tim của mình. Tôi đã dần quen với sự tồn tại của nó
Những tưởng tôi sẽ mãi mãi sống trong cái vỏ bọc của riêng mình, k ngờ rồi cái vỏ bọc đó cũng dần được nứt ra khi tôi tình cờ làm quen được với em. Một cô bé đang yêu, xinh xắn và rất thông minh. Ngày nào tôi cũng onl, chỉ chờ e onl để tôi có thể nói chuyên, để kể những gì mình suy nghĩ và rồi sẽ cùng chia sẻ. Tôi đắm chìm trong hạnh phúc, cái hạnh phúc nhỏ bé mà có lẽ đối với ai cũng có trừ tôi…………
Tôi đã mệt mỏi, tôi muốn dừng chân tại nơi này, giữa tình bạn của tôi và e nhưng có lẽ thượng đế lại trêu đùa tôi một lần nữa. Em không tin vào những gì tôi nói, có lẽ e cho tôi là một thằng chỉ biết tự biện minh cho bản thân mình….. Liệu e có biết khi e nói vậy tim tôi đau ntn không? Tôi sợ e bỏ mặc tôi như những người khác đã bỏ mặc tôi. Tôi muốn cầu xin e đừng xa tôi nhưng tôi lại không dám nói ra điều đó……….
Xin lỗi e vì tất cả ……… v…..j……………..t ạ