Mẹ mất sớm, để lại bố tôi một mình nuôi tôi ăn học khôn lớn. Hàng ngày bố tôi vất vả đi theo những người thợ lên núi phá đá. Vất vả là thế, mà tiền kiếm được cũng không được là bao nhiêu. Nên ngoài giờ học ra tôi phải đi làm thêm các công việc vặt khác cho người ta, để kiếm tiền phụ giúp bố. Một lần đang ngồi học, thì có bác hàng xóm đến tìm, bảo tôi về ngay, bố tôi đang nằm ở bệnh viện vì bị đá lăn vào chân.
Đến nơi, nhìn thấy bố nằm trong phòng cấp cứu, chân ông đầy máu, khuôn mặt đen vì bụi đất và đau đớn. Tôi thấy thương bố quá, nhưng không biết làm thế nào, chỉ biết ôm lấy ông oà khóc. Bố tôi dù đang rất đau, nhưng vẫn xoa đầu tôi nói: “Con gái đừng lo, bố sẽ qua khỏi thôi. Rồi đâu sẽ có đó con ạ!”.
Tôi biết bố nói cho tôi yên lòng thế thôi, chứ chân bố bị đè nát như thế thì làm sao mà qua khỏi dễ dàng được. Hơn nữa tiền để chạy chữa thuốc thang cũng còn không có, thì làm sao mà mà yên lòng được.
Ngày hôm sau, bố tôi được chuyển lên bệnh viện tỉnh để tiến hành cưa chân. Tôi phải về nhà lo chạy vạy vay mượn anh em hàng xóm tiền để đóng lệ phí. Nhưng cái xóm nhỏ nơi tôi sinh sống vốn nghèo nàn quá. Thành ra chỉ có mấy triệu mà chạy từ đầu làng tới cuối làng, mà vẫn thiếu hơn một nửa.
Tôi thất thểu quay lại bệnh viện. Đang lo không biết xoay sở làm sao với chỗ tiền còn thiếu. Thì may mắn làm sao, tôi gặp chú Thìn. Chú cũng vào viện thăm người bạn bị ốm. Chú Thìn là anh em kết nghĩa với bố tôi từ hồi còn đi học. Nhà chú ở trên thị xã, thi thoảng có việc qua làng tôi, chú Thìn cũng hay ghé vào chơi nhà.
Nhà chú, tôi chưa đến bao giờ, nhưng nhìn cách chú ăn mặc, đi đứng cũng có thể biết là người khá giả.
Tôi liền kể ngay sự tình và hỏi chú có thể giúp hai bố con tôi được không. Thật bất ngờ và may mắn, chú Thìn đồng ý giúp luôn. Thậm chí, trong thời gian bố tôi nằm viện, chú còn thường xuyên lui tới thăm hỏi, chăm nom hộ tôi cho tôi không phải nghỉ học.
Từ đó kinh tế gia đình tôi rơi vào hoàn cảnh khó khăn. Bố tôi bị mất một chân, không có khả năng lao động được như trước. Nên học hết lớp 12, thì tôi không đi thi ĐH mà nghỉ ở nhà làm, gánh vác kinh tế thay bố.
Ở quê không có việc gì để kiếm ra tiền, nên tôi xin bố cho lên thị xã tìm việc làm. Tôi xin vào làm cho một nhà hàng ăn uống, lương lậu cũng được. Vả lại được nuôi ăn ở, nên tôi có thể dành hết tiền lương về đưa cho bố, và dồn lại trả nợ cho mọi người. Từ nhà tôi lên thị xã cũng phải hơn 20 cây số. Thời gian đầu, tôi cứ đi đi về về, nhưng sau thấy bất tiện nên bố tôi xin chú Thìn cho tôi ở nhờ.
Nhà chú Thìn cũng chỉ có hai người như nhà tôi, chú và thằng con trai nhỏ học lớp 5. Vợ chú đi xuất khẩu lao động ở nước ngoài, một hai năm mới về nhà một lần. Thời gian đầu lên nhà chú ở tôi cũng thấy hơi ngại, nhưng sau thấy hai bố con chú quý mến tôi. Thì tôi cũng dần thấy thoải mái hơn.
Mới có vài tháng đi làm mà tôi như đã thay đổi hẳn, về nhà mấy đứa bạn quanh nhà cứ khen tôi xinh xắn và trắng da nhiều. Có lẽ vì không phải đầu tắt mặt tối ngoài đồng ruộng nữa. Nên tôi xinh lên thật.
Chỉ khổ cho bố, thấy tôi vất vả phải nghỉ học đi làm. Bố tôi khổ sở lắm, tuy tôi chăm sóc rất tốt, mà trông ông vẫn già hẳn đi. Tôi đã thầm hứa sẽ phải kiếm thật nhiều tiền, để lo cho hai bố con cuộc sống sung túc hơn nữa…
Hơn một năm làm việc trên thị xã, tôi có quen và đem lòng yêu Thành, Thành cũng chung hoàn cảnh như tôi. Sớm phải đi làm để nuôi bản thân. Chúng tôi thương yêu nhau thật lòng, và chỉ sau một thời gian ngắn yêu nhau, tôi đã trao cho Thành cái quý giá nhất đời người con gái. Chúng tôi thường đến nhà trọ của anh để làm”chuyện ấy”.
Chẳng hiểu sao chuyện của tôi lại đến được tai chú Thìn, một lần đi làm về, chú gọi tôi vào phòng nói chuyện.
Khi đó đêm đã khá muộn, vì tôi hết giờ làm lúc 9 giờ tối. Chú bảo tôi ngồi xuống giường, nhìn tôi một lúc lâu chú mới hỏi chuyện của hai chúng tôi, chú bảo tôi cứ nói thật. Vì đằng nào thì chú cũng đã biết hết mọi chuyện rồi. Tôi ấp úng không dám nói, mà chỉ cúi gằm mặt vì xấu hổ.
Nhưng lạ thay, chú Thìn không mắng tôi, mà nhẹ nhàng vuốt tóc tôi. Chú bảo tôi là lớn rồi, nên cũng không tránh được điều đó. Chú bảo cả hai sống xa gia đình, nên dễ thấy cô đơn. Như chú ấy chẳng hạn. Nói đến đó, bỗng mắt chú ấy rươm rớm như sắp khóc, chú nói rằng chú quá cô đơn và thiếu vắng tình cảm…
Rồi chú ôm choàng lấy tôi, chưa kịp định thần ra chuyện gì, thì tôi thấy chú Thìn đưa tay sờ soạn người tôi. Tôi vội đẩy chú ra, nhưng chú ấy ôm lấy tôi và nói: “H. không thương chú sao? Chú cháu mình cùng hoàn cảnh mà, hãy thương chú đi. Chú sẽ không cho ai biết chuyện của cháu với Thành đâu”. Tôi cảm thấy vừa bực mình vừa thấy thương chú ấy thật. Bực vì chú ấy nói như kiểu định đe doạ sẽ phanh phui mọi chuyện của tôi ra. Nhưng rồi nhìn khuôn mặt chú ấy đau khổ, tôi lại thấy thương quá. Nên tôi không đẩy chú ra nữa, mà ngồi im.
Thấy thế chú Thìn lại tiếp tục lấn tới. Chú khen tôi đẹp, nói rằng tôi trắng trẻo, duyên dáng như vậy yêu Thành không hợp. Rằng chú đã thầm thương tôi lâu rồi….Những lời đường mật của chú làm tôi như mềm nhũn người, bàn tay từng trải của chú lại cứ liên tục chạy trên người tôi. Làm tôi như phát điên lên. Dù rất yêu Thành, nhưng tôi phải thú thực rằng, những cử chỉ mà chú ấy dành cho tôi cuồng nhiệt hơn Thành, nên tôi hầu như chẳng nhớ gì đến anh cả.
Chợt như nhớ đến người cha già ở nhà, tôi liền đẩy chú ra và nói “Chú đừng làm thế, còn bố cháu…”. Tôi chưa nói hết câu, thì chú ấy lại kéo ghì tôi lại và nói “Chú sẽ không cho ai biết chuyện này đâu, và chú cũng sẽ quên hết khoản nợ trước kia của cháu…”.
Rồi chú ấy phủ kín những nụ hôn lên mặt, lên cổ, lên ngực tôi. Làm tôi hết chịu nổi, tôi nghĩ: Thôi thì một lần cũng chẳng sao, vả lại mình đã trao cái ngàn vàng cho Thành chứ không phải cho chú ấy. Chú ấy chắc chắn sẽ không dám cho ai biết chuyện này, vì chú ấy sẽ mất mặt hơn mình, mà mình lại không phải lo trả món tiền ngày trước mượn chú lo cho bố tôi vào viện nữa… Và thế là “chuyện ấy” đã đến
Sau đêm hôm đó, tôi rất ngại gặp chú Thìn. Chúng tôi hầu như không nói gì với nhau cả. Tôi thấy ân hận vô cùng và căm ghét ông chú của mình. Bởi ông ta đã cố tình dùng “chuyện ấy” của tôi và Thành để làm tôi lo sợ. Ông ta lại còn dùng cả khoản nợ để thu phục tôi.
Tôi thấy căm thù ông chú đê tiện vô cùng, tại sao ông ta không coi trọng tình cảm chú cháu, không coi trọng luân thường đạo lý? Tại sao ông ta không coi trọng tình cảm anh em với bố tôi…
Tôi thấy căm phẫn vô cùng, đồng thời cũng thấy ân hận vì những gì mình đã trót dại. Bây giờ tôi phải làm sao? Tôi thấy day dứt những khi ở bên Thành. Thấy có lỗi với anh ấy, tôi có nên giấu chuyện này đi không? Xin hãy cho tôi một lời khuyên.
Theo: nhimlongxanh.com