[justify]Cách đây vừa tròn 2 năm, tôi được mời đến dự lễ thành hôn của một đôi trai gái: chú rể Hà Hồng Luông, cô dâu Hà Thị Hồng. Hôm ấy, trời Hà Nội sao lạnh thế, mưa to gió lớn làm cho con đường nhỏ lối rẽ vào trụ sở của Hội Người mù quận Cầu Giấy lầy lội làm sao.[/justify]
[justify]Tiệc cưới của họ giản đơn đến se lòng, chỉ là một cuộc gặp mặt đầm ấm giữa những người bạn hữu cùng chung cảnh ngộ, những người phải chịu thiệt thòi vì mất đi ánh sáng từ đôi mắt, họ đang phải sống cảnh tối tăm cơ cực. Ở đó chỉ có những chén trà và những lời chúc phúc nghẹn ngào nhưng ấm áp tình người.[/justify]
[justify]Trước đó mấy ngày, tôi nhận được điện thoại của Luông thông báo: "Chủ nhật, chị đến dự đám cưới của chúng em nhé". Tôi bàng hoàng và khó tin đó là sự thật. Bởi tôi biết, Luông bị hỏng cả hai mắt, không cửa không nhà giữa chốn phồn hoa, phải bươn chải hàng ngày để kiếm sống rất chật vật. Với bản thân còn khốn khổ, nay còn "đèo" thêm cả một gia đình nữa thì sẽ sao đây…[/justify]
[justify]Tôi nửa tin nửa ngờ nhưng đó là sự thật. Người con gái mang lòng yêu Luông say đắm, là sinh viên Trường Cao đẳng xây dựng Hà Nội, nguyện gắn kết cả cuộc đời với anh. Tôi vẫn còn nhớ những lời tâm sự từ đáy lòng mình của Hà Hồng Luông.[/justify]
Luông đã có được vơ.
[justify]Quê Luông ở vùng núi cao tỉnh Cao Bằng. Năm ấy, đang là học sinh lớp 3 thì em phải nghỉ học bởi một cơn sốt cao ập đến. Nhà ở cheo leo bên sườn núi, khi đưa em tới được bệnh viện chữa chạy thì bác sĩ bảo mắt em… không cứu được nữa. Khủng khiếp, khó có lời nào tả xiết nỗi lòng em khi đó, cuộc sống tối tăm của một chú bé luôn khao khát đã bị vùi sâu.[/justify]
[justify]Sau những tháng ngày đau khổ, không chịu đầu hàng số phận, em đã gồng mình lên để sống. Ngày ngày em vẫn cùng bạn bè đến lớp học. Trẻ sáng mắt đi học ở miền núi cao đã vất vả, người khiếm thị như Luông thì khó khăn vất vả vô cùng. Vậy mà, Luông vẫn đến lớp đều đặn, học bằng chữ nổi cho đến khi tốt nghiệp phổ thông trung học.[/justify]
[justify]Nghị lực vươn lên từ trong tuyệt vọng và khả năng làm việc của chàng trai này đã đến tai những người trong đoàn công tác từ thiện. Luông nhận được sự giúp đỡ của những con người tốt bụng, về làm việc tại huyện Thanh Hà (Hải Dương) với mức lương 300.000đ/tháng, đủ nuôi sống bản thân. Dù ở đâu, làm công việc gì em cũng được mọi người giúp đỡ tận tình, yêu quý.[/justify]
[justify]Cho tới một ngày, em chuyển về làm việc tại Hội Người mù quận Cầu Giấy Hà Nội thì những tia nắng ấm áp của hạnh phúc cũng ùa về. Người con gái mà Luông đã gặp như một sự sắp đặt của số phận. Một lần đi xe buýt trở về nhà trọ như bao lần khác, khi xe tới đường Xuân Thủy, có một bàn tay ấm áp cầm lấy tay Luông dìu anh xuống đường. Một giọng nói dịu dàng ấm áp bên tai: "Chú đi về đâu?".[/justify]
[justify]Luông bối rối, lặng lẽ ngồi xuống ven đường và cô gái cũng ngồi theo. Chàng trai hỏng mắt dáng vẻ thư sinh và nước da trắng trẻo kia đã gieo vào lòng cô sinh viên mối đồng cảm thật khó nói thành lời. Rồi những cuộc hò hẹn cứ mau dần và họ không thể xa nhau.[/justify]
[justify]Hôm gặp Hồng khi em đang là cô dâu, tôi thấy trên gương mặt thánh thiện của Hồng ánh lên trong hạnh phúc lứa đôi. Và em đã kể cho tôi nghe về mối tình cảm động này. Hồng bảo, ngay từ lần gặp đầu tiên ở trên xe buýt thì hình bóng của chàng trai khiếm thị ấy đã gieo vào lòng cô một cảm giác bâng khuâng kỳ lạ. Hôm ấy, Luông mặc áo màu đen, đeo kính đen nên trông già trước tuổi. Hồng chào Luông bằng chú.[/justify]
[justify]Về nhà, đêm ấy cô không tài nào chợp được mắt, hình bóng của chàng trai khiếm thị cứ lởn vởn trong tâm trí. Hôm sau, cô giật mình khi tiếng chuông điện thoại đổ dồn, thì ra Luông gọi điện mời cô tới Công viên Thống Nhất để ăn kem. Từ xa, cô đã nhìn thấy Luông đang ngồi trên một chiếc ghế đá ven hồ dáng vẻ bồn chồn lắm.[/justify]
[justify]Cô đứng nhìn rất lâu, nước mắt cứ thế chảy ra giàn giụa, rồi cô lặng lẽ ngồi xuống bên anh. Những cuộc hò hẹn ngày một nhiều, cho tới một ngày Luông nắm chặt tay người con gái ấy, thổ lộ: "Em có yêu anh không?". Không trả lời, nhưng những gì mà cô dành cho đã làm anh đắm đuối.[/justify]
[justify]Cô đến thăm anh nhiều hơn, đưa đón anh mỗi chiều đi làm về. Một lần tới thăm anh ở khu nhà trọ, cô đã chứng kiến anh làm những công việc gia đình khá thành thạo. Ở anh đã toát lên một nghị lực sống mà chẳng phải ai cũng có được. Đã có lần Luông kể với Hồng rằng, từ ngày xa gia đình, bố mẹ, trong túi chỉ vỏn vẹn có 400.000đ, thế mà Luông vẫn tạo dựng được cuộc sống cho mình và còn gửi tiền về giúp đỡ bố mẹ, ngày ngày chăm chỉ làm việc để kiếm tiền.[/justify]
[justify]Càng gần gũi, Hồng càng yêu anh hơn. Và cô như quên đi mọi khó khăn trở ngại ở phía trước để đến với nhau bằng tình yêu thương. Sự đồng điệu trong tâm hồn làm điểm tựa để cô tin vào sự lựa chọn của trái tim mình. Nhưng có lẽ điều mà Hồng luôn lo sợ, liệu cha mẹ cô có đồng ý và chấp nhận một chàng rể khiếm thị? Cô đã về gia đình khéo léo thuyết phục, mẹ vuốt nhẹ mái tóc và an ủi: "Con hãy tin vào sự lựa chọn của chính bản thân mình".[/justify]
[justify]Ngày đôi trai gái ấy ra mắt họ hàng, vượt chặng đường gập ghềnh vách đá cheo leo mà Hồng cảm nhận rằng cuộc sống của cô sau này cũng đầy gian nan vất vả. Nhưng dù thế nào thì cô cũng chẳng bao giờ rời xa người mà cô yêu dấu, dẫu phải trải qua trăm ngàn dâu bể. Hôn lễ qua đi là đôi trẻ đối diện ngay với những vất vả lo toan của cuộc sống thường nhật.[/justify]
[justify]Luông vẫn về khu nhà trọ ở phố Trần Bình ở chung với 2 người bạn, Hồng vẫn ở ký túc xá trong trường tiếp tục học. Cuối tuần họ lại gặp nhau, dành cho nhau những phút giây hạnh phúc. Dẫu chưa có một mái nhà ấm áp, một không gian của riêng mình nhưng họ vẫn ngập tràn hạnh phúc khi nghĩ về nhau, hy sinh cho nhau.[/justify]
[justify]Luông bảo rằng, sẽ cố gắng làm việc nhiều hơn để thuê một căn nhà nhỏ đón vợ về chung sống. Đó là chuyện của 2 năm trước, bây giờ, sau 2 năm tôi gặp lại thì họ đã có thêm một thiên thần bé nhỏ.[/justify]
[justify]Hồng đưa con về gửi ông bà ở quê và chuẩn bị xuống Hà Nội để tiếp tục học và thi tốt nghiệp. Hồng bảo, sau khi ra trường, cô sẽ cố gắng kiếm việc làm có thêm thu nhập để bớt gánh nặng cho chồng.[/justify]
[justify]Dẫu vất vả bao nhiêu, mà được sống trong tình yêu thương của gia đình, chồng con thì cô cũng vượt qua. Câu chuyện tình của họ ngỡ như trong mơ, nhưng đó là sự thật. Thì ra, như một câu thơ của thi sĩ Hồng Thanh Quang đã viết: "Nghĩa tình yêu giản dị nhường này…".[/justify]