Đoàn nữ doanh nhân tư nhân qua Thái Lan với một công đôi ba việc. Xong việc ở Bangkok, chúng tôi đến Pattaya - một thành phố biển cách thủ đô Bangkok khoảng 150 km về phía nam, vùng đất khét tiếng ăn chơi.
Thật là tình cờ khi đoàn chúng tôi gặp được cậu Chinh, trùm dịch vụ ăn chơi ở đây; em có mẹ là người Việt Nam, vì thế nói tiếng Việt rất sõi. Mấy ngày ở Pattaya, Chinh đã tạo mọi điều kiện tốt nhất cho chúng tôi đi tham quan, tìm hiểu thị trường địa ốc, tìm kiếm cơ hội đầu tư, đến cả chuyện nhờ người lo cho đoàn được ăn phở và cơm Việt Nam cho đỡ nhớ nhà.
Pattaya về đêm. (Ảnh lấy từ vietyo.com)
[justify]Khi Pattaya bắt đầu lên đèn, thấy chúng tôi rỗi rãi, cậu hỏi: “Các chị có muốn đi xem sex show không?”. Cả đoàn đỏ mặt lắc đầu, riêng tôi thì đồng ý. Dù là khách mời (không phải mua vé) tôi vẫn biết giá vé là 800 baht (khoảng 350.000 đồng) cho một show.
Cậu Chinh nói với tôi: "Thưa chị, tụi em đã cố tình lấy giá vé cao để hạn chế số người vào xem nhưng tối nào Ban tổ chức cũng phải từ chối nhiều đoàn khách". Hơn 20 UDS cho một lần vào cửa xem sex show, thế mà nhiều khách du lịch cả nam lẫn nữ vẫn chấp nhận móc hầu bao, có lẽ vì tò mò muốn "coi một lần cho biết với người ta".
Pattaya sống về đêm, vì vậy đêm ở đây được người bản xứ kéo dài và ngày thì ngắn lại. Đêm về, Pattaya giống như cô gái không được đẹp nhưng nhờ trang điểm khéo nên rất bắt đèn. Hằng đêm, ở đây có hai show diễn thường xuyên: sex show Tây, sex show Thái.
Cả hai show tôi đều xem đủ, không sót tiết mục nào. Xem những cái người ta bày cho mình thấy và xem cả những cái người ta không bày mà mình vẫn thấy. Tôi xem sex show trong một trạng thái tỉnh giống như bác sĩ sản khoa nam gặp ca sanh khó vậy.
Sex Tây
Một sân khấu hình chữ U, khách được sắp xếp ngồi bao dọc theo sân khấu. Hàng ghế đầu rất cận cảnh có thể nhìn được cả cái nốt ruồi của người diễn. Khán phòng giống như sân khấu cấp huyện (tệ hơn cấp quận ở Sài Gòn), sức chứa khoảng 200 người.
Vì vậy, khách mua vé xong phải xếp hàng rồng rắn chờ khoảng 30-40 phút mới tới lượt vào xem. Các màn diễn được tiếp nối liên tục khoảng ba giờ nhưng chương trình chỉ có 6-7 tiết mục được lặp đi lặp lại, khách nào chán xem thì về, khách nào chưa chán thì cứ tiếp tục xem.
Người diễn không tự nhiên mà cởi. Với cách pha đèn có mục đích, với nhạc nền trầm bổng, trữ tình, phù hợp với các tiết mục diễn múa có nội dung như: giai nhân tắm, giai nhân gặp anh hùng, giai nhân gặp tướng cướp, và có nhiều tiết mục mời khán giả nam lên phụ diễn (nam giới rất nhiệt tình hưởng ứng) cho thêm phần sinh động, người diễn lần lượt cởi nhiều lớp quần áo, nhưng cởi đến 95% là đèn phụt tắt.
Người diễn là các cô gái trẻ, da trắng, tóc vàng, mắt xanh, có thân hình thon gọn, nhỏ nhắn (tôi được biết 80% các cô gái đến từ các nước Đông Âu). Họ có gương mặt ưa nhìn, thân hình toát lên vẻ khỏe mạnh và gợi cảm (cần phải biết rằng dân múa khổ luyện không thua dân thể dục chuyên nghiệp). Cô gái nào có thân hình hoàn mỹ thì được diễn chính, cận cảnh; cô nào hơi "yếu" một chút thì làm nền, ăn mặc che đậy hơn.
Sex Thái
Thoạt bước vào khán phòng tôi bị sốc, sau đó là lợm giọng, nhưng rồi… cũng trụ được để xem hết một show sex Thái. Khán phòng được dành để biểu diễn giống một hội trường cấp xã, mọi thứ đều cũ kỹ và xấu xí, chứa khoảng 100 người.
Cũng như sex Tây, sex Thái không có bắt đầu cũng không có kết thúc. Năm bảy tiết mục lặp đi lặp lại, người về cứ về, người đến cứ đến và người diễn cứ diễn, tạo nên một khán phòng lộn xộn, nhốn nháo.
Sex Thái là do người Thái diễn. Người diễn là những phụ nữ trung niên không thuộc loại "trời cho đẹp". Trên thân mình không còn "manh giáp", các chị đi lại lồ lộ trên sàn diễn dưới ánh đèn trắng sáng không đổi màu.
Nhạc nền ở đây không được chăm chút, lại phát ra từ cái máy loại xoàng, chẳng dính dáng gì đến vai đang diễn. Tiết mục đơn điệu, dơ bẩn đến tội nghiệp. Người diễn không có một bạn diễn giúp để làm nền, không có âm nhạc hỗ trợ, không có ánh đèn mờ ảo để thân hình của các chị được lung linh. Sân khấu lạnh lẽo, nhìn các chị trơ trọi đến thương tâm.
Khi Thượng đế không thể tạo ra thiên thần ở khắp mọi nơi, Ngài đã tạo ra người đàn bà. Ở đây, tuyệt tác của Ngài được đồng loại chiêm ngưỡng trong một hoàn cảnh khá trần tục! Tôi chợt nhận ra vị mặn ở đầu môi. Thì ra vì mũi lòng thương các chị, cũng là phụ nữ như mình, tôi đã khóc lặng lẽ tự lúc nào!
Không phải là biển, cũng không phải là những danh lam thắng cảnh, mà là những sex show làm nên một Pattaya. Sex đã làm cho Pattaya trở nên khiêu khích và huyền hoặc. Nhưng xem sex show với trạng thái tỉnh đã giúp tôi hiểu rằng: Nhà nước Thái Lan không hề chủ trương lấy sex làm biểu tượng du lịch dù đó là nguồn thu không nhỏ.
[/justify]
Những cô "bướm đêm" ở Pattaya. (Ảnh nguồn: vietyo.com)
[justify]Cụ thể là Nhà nước Thái Lan đã cố tình không tái đầu tư cho họat động này như một cách mạ lị người đến xem. Sex show là một trong các dịch vụ hấp dẫn lôi kéo khách du lịch đến Pattaya, lại bị giấu ở một vị trí khá khiêm tốn, chật hẹp, mọi cái đầu tư cho nó đều tạm bợ, nhếch nhác. Ngược lại, ai đến Thái cũng biết, nơi nào Nhà nước Thái muốn khoe thì họ làm cho nó cực kỳ lộng lẫy (như những ngôi chùa trên khắp đất nước này).
Cũng cần phải biết thêm rằng: Không có bất kỳ một người Thái nào đi xem sex show. Không phải là "bụt nhà không thiêng" mà là vì chính họ cho đó là nơi ô uế - em Chinh nói với tôi như vậy.
Tôi thích cái rạch ròi của Nhà nước Thái: biết một số người nước ngoài tìm đến Pattaya là để ăn chơi (vì ở đây không cấm), cho nên đã khoanh một vùng và "đổ tất cả trứng vào một rổ", rồi kiểm soát và thu thuế nó rất cao, rất chặt chẽ; ngoài khu vực đó ra là nghiêm cấm!
Đất nước này có đạo luật nghiêm ngặt: con gái, con trai dưới 18 tuổi không được đến vũ trường. Nếu các cháu đến mà vẫn được phục vụ thì chính vũ trường đó bị đóng cửa (và họ nói là họ làm!). Biết như thế để hiểu rằng Nhà nước Thái Lan không hề dễ dãi với chuyện ăn chơi bẩn thỉu.
Xem người rồi thì nghĩ đến ta. Đã gọi là xã hội thì có nhiều thành phần, mỗi thành phần có một thú tiêu khiển khác nhau. Những thành phần có niềm vui tao nhã, Nhà nước tạo điều kiện, khuyến khích và nhân rộng, đã đành. Còn những thành phần chọn thú thô tục làm vui, thiết nghĩ Nhà nước cũng cần ghé mắt vào.
Đừng để như hiện nay, các hoạt động đồi trụy núp bóng trá hình dưới các quán bia ôm, bar, karaoke, massage, vũ trường, khách sạn và những chuyện buồn về "gái Việt" ở xứ người, nay bắt chỗ này, mai kiểm tra chỗ nọ, mốt phạt chỗ kia… rồi đâu cũng vào đấy, giống như "bịt lỗ hà thì ra lỗ hổng". Đáng buồn hơn, "lỗ hỏng" của những vụ bể bạc gần đây luôn lớn hơn "lỗ hà" của thời gian trước đó!
Vậy bài toán này chúng ta giải ra sao?
Nếu ta bình tĩnh mà xét thì suy cho cùng thú ăn chơi không lành mạnh của một số thành phần trong xã hội hiện nay cũng là biểu hiện của quy luật cung - cầu; liệu ta có thể cấm đoán, kêu gọi giữ gìn phẩm chất chung chung hay xử lý hành chính mãi?
Thực tế lại cho thấy, khi nguồn cầu có thực, nguồn cung chính thức từ chối không đáp ứng thì lập tức nguồn cung "chui" làm mưa làm gió. Và, siêu lợi nhuận thì nguồn cung chui hưởng trọn, trong khi mức băng hoại do "nguồn cung chui" này gây ra xã hội phải gánh chịu và giải quyết hậu quả.
Nên chăng đừng tránh né nữa? Chúng ta hãy nương theo quy luật cung cầu để giải tận gốc bài toán này! Tại sao ta không mạnh dạn "quy hoạch" chuyện ăn chơi vào một cụm rồi dùng thuế đánh vào chổ ăn chơi này "cho nó chết", nếu không chết thì "đánh cho chừa", mà không chừa thì ít ra cũng có một khoản thuế lớn để thu, để điều tiết thu nhập xã hội và giải quyết hậu quả cho chính nó!
[/justify]