Chuyện lạ 2014-01-24 10:40:13

có ai "muốn gặp"... bà này ko?


[size=6]Người đàn bà tự xây dựng hàng loạt công trình rộng lớn ở Sapa với thiết kế kỳ quái, không bản vẽ. Khi có người chê, bà lại tự tay đập phá.[/size]
Cách đây chừng 5 năm, người ở Sa Pa biết đến một người đàn bà có dáng vẻ nghèo khổ, rách rưới, tên là Nguyễn Thị Thoa. Người đàn bà này chỉ ăn chay, thường ăn bánh mì, vác cả bao tiền đi cho thiên hạ. Bà chỉ đạo cả trăm công nhân hì hục xây dựng hàng loạt công trình kỳ quặc, với mong muốn… Sapa đẹp hơn.
Nhà ông Lê Trọng Hùng, nguyên Giám đốc Trung tâm văn hóa Sapa, ở ven núi, rìa thị trấn Sapa, ngay cạnh cái gọi là “thành phố bà Thoa”. Không chỉ ông Hùng, mà người dân quanh đó đều vui miệng gọi mảnh đất rộng vài chục, thậm chí cả trăm hécta, bao quanh thị trấn là “thành phố bà Thoa”, bởi từ nhiều năm nay, bà Thoa hì hục ủi đất, xây dựng một “thành phố” theo ý tưởng của bà.
Ông Hùng bảo: “Tôi cũng hỏi cô ấy về lý do nhưng cô ấy không nói thì tôi cũng chẳng hỏi thêm. Tôi cứ quan sát cô ấy làm bao năm nay, tự tìm hiểu, nhưng cũng không hiểu nổi. Người bảo cô ấy xây nhà để bán, người thì bảo cô ta bị dở hơi, cứ xây nhà cho vui. Tiếp xúc với cô ấy, tôi không thấy cô ấy dở hơi, nhưng xâu chuỗi sự việc lại, thì không dở hơi mới lạ. Tóm lại, dù nhiều năm xem cô ấy làm việc, xây dựng thành phố của cô ấy, nhưng tôi vẫn không hiểu được một tẹo gì về cô ấy cả”.
Ông Hùng mới chuyển ra rìa thị trấn Sapa hơn chục năm trước. Lúc ông đi kiếm đất xây nhà, thì gặp người phụ nữ ăn mặc có thể nói giản dị đến rách rưới. Người phụ nữ ấy đi giày bata, gầy còm, ốm yếu, ngồi giữa mảnh đất đầy cỏ, nhai bánh mì vào buổi trưa. Đám công nhân thì ăn uống rượu thịt ê hề.
Một tòa nhà lớn bà Thoa xây dựng hiện bỏ hoang.
Bà là con gái của một ông giáo quê ở Đông Anh (Hà Nội) vốn có thời gian định cư trên Sapa, dạy học trên này, cùng thời với cha chú ông Hùng. Khi biết ông Hùng đi tìm mua đất xây nhà, người phụ nữ này bảo: “Anh không phải kiếm đất gì cả. Em xẻ cho anh một mảnh xây mà ở, không phải tiền nong gì”.
Ông Hùng dù nghèo, nhưng không thiếu thốn đến mức phải đi xin xỏ, nên ông nhất quyết trả 30 triệu đồng cho mảnh đất 400 mét vuông, có địa thế khá đẹp. Có đất rồi, ông Hùng san đất, xây nhà. Một hôm, đang chuẩn bị động thổ, thì người phụ nữ ấy vào lều tạm bảo: “Anh xây làm gì, để em xây tặng anh một ngôi nhà. Em xây cả thành phố, ngôi nhà bé xíu của anh thì đáng gì đâu”.
Nghe người đàn bà ăn mặc rách rưới nói vậy, ông Hùng cười, tưởng bị dở hơi. Tuy nhiên, ông vẫn nói: “Tôi đâu có thiếu thốn đến mức để cô phải xây hộ nhà”. Lát sau, người phụ nữ tên Thoa ấy đặt một cục tiền to tướng trên bàn, bảo: “Em tặng anh tiền xây nhà”. Ông Hùng choáng váng, nhưng quyết từ chối số tiền trên trời rơi xuống ấy.
Tặng tiền ông Hùng không nhận, sau này, khi ông Hùng đổ móng, người phụ nữ ấy chở hẳn một xe tải cánh cửa, toàn là cửa gỗ đến đổ trên đất nhà ông Hùng, gọi là lễ ra mắt hàng xóm. Cửa đóng sẵn rồi, bỏ đi thì phí, nên ông Hùng đành miễn cưỡng nhận.
Ông Lê Trọng Hùng kể: “Tôi chưa kịp hiểu người phụ nữ ấy là thế nào thì cô ta lại sang nhà tôi bảo em sẽ xây thành phố ở ngay cạnh nhà anh, cốt để Sapa đẹp hơn. Tôi còn mắng cô ta toàn nói nhăng nói cuội. Thế nhưng, ngay buổi chiều tôi nghe thấy tiếng máy xúc, máy ủi nổ ầm ầm sau nhà, khiến nhà tôi rung bần bật. Tôi chạy ra xem, thấy máy xúc, máy ủi, xe tải tiến vào ầm ầm. Cô Thoa tự lái một chiếc máy ủi, ủi bay cả đất đá. Thấy tôi, cô ấy nhảy khỏi xe bảo: 'Em vừa mua mấy cái xe xúc, xe tải này để xây dựng thành phố".
Bà Thoa chỉ vào mấy chục công nhân, bảo đó là nhân viên sẽ xây dựng thành phố cho mình. Sau đó, bà hì hục xây dựng. Một hôm, bà Thoa sang nhà ông Hùng, gặp cả ông Trần Ngọc Lâm (thầy thuốc, người nổi danh với việc sống trong rừng để chữa bệnh ung thư) đang ngồi uống nước, bà bảo hai người ra xem công trình tòa biệt thự vừa xây.
Thấy xây dựng không ra hàng lối, méo mó, sai phong thủy, ông Hùng buột miệng nhận xét. "Tôi thật lòng nhận xét cho cô ấy, chứ không có ác ý gì. Lát sau, cô ấy chạy vào nhà tôi bảo: 'Em sửa xong rồi anh ạ'. Tôi ngạc nhiên không hiểu cô ta sửa kiểu gì mà nhanh thế, liền chạy ra xem. Tôi chết đứng cả người. Hóa ra cô ta lái máy xúc ủi luôn căn biệt thự mà tôi lỡ miệng chê…”, ông Hùng nhớ lại.
Thầy thuốc Trần Ngọc Lâm kể thêm: “Hồi tôi mới ở rừng xuống, gặp cô Thoa, cô ấy bảo: 'Anh lên rừng sống làm gì cho khổ. Anh cứ ở Sapa với em, em cấp cho một căn biệt thự, mỗi tháng em cho vài chục triệu thoải mái sống. Em cũng bị ung thư vòm họng đây, nhưng em không chết được đâu. Em toàn uống thuốc của Mỹ. Cứ thi thoảng lại sang Mỹ điều trị, nên còn lâu em mới chết được'. Tuy nhiên, tôi vào rừng lấy thuốc để giữ mạng sống cho mình, chứ đâu phải vì tiền, nên tôi không đồng ý”.
Những căn nhà rộng thênh thang được xây dựng với thiết kế kỳ lạ nay đều bị bỏ hoang.
Ông Phạm Văn Đăng, Giám đốc Vườn quốc gia Hoàng Liên, khi nhắc đến người phụ nữ tên Nguyễn Thị Thoa, ông Đăng khá bức xúc: “Vườn Quốc gia là của Nhà nước, ấy thế mà chúng tôi xin đất để di thực các nguồn gen quý về để bảo tồn mà mãi không được duyệt. Đùng một cái, người đàn bà tên Thoa lái máy ủi xúc hết cả đất rừng, bao quanh cả khu đất thuộc Ban quản lý Vườn Quốc gia Hoàng Liên. Chúng tôi không thể hiểu nổi vì sao người đàn bà ấy lại có thể chiếm được lượng đất rừng mênh mông bát ngát như thế. Tôi có thắc mắc, nhưng bà ta xòe sổ đỏ cho xem thì đành phải thua”.
"Thành phố bà Thoa" ngự trên sườn núi được coi là có tầm nhìn đẹp nhất Sapa mọc lên vô số biệt thự, những tòa nhà kỳ quái, xây dựng bằng đá vĩnh cửu. Những tòa biệt thự khổng lồ, cao ngót chục tầng, thò ra thụt vào, chẳng giống nhà Pháp, cũng không ra nhà ta, chẳng giống nhà nông thôn mà cũng không ra nhà thành thị. Tuy nhiên, những tòa biệt thự này rất lớn, mỗi căn có tới ngót trăm phòng, đủ cho cả nghìn người trú ngụ.
Khu khác cạnh đó, lại là những tòa nhà méo mó, xây lượn theo đường đi. Một đầu rộng mênh mông, nhìn vào trong sâu hun hút, nhưng một đầu lại nông choèn choẹt, hình tam giác, với những cái lỗ hình vuông trên tường chả khác gì lỗ châu mai trong các lô cốt mà Pháp xây dựng.
Khu vực gọi là “thành phố bà Thoa” được người đàn bà này mở một con đường nhựa rộng rãi, đủ hai xe tải tránh nhau đi vào. Ông Hùng bảo: “Cô ấy vốn làm một con đường nhựa dẫn vào khu vực nhưng có người chê đường thấp quá, thế là cô ấy lại phá nhà, lấp đường, ủi núi, tôn cao lên mấy mét nữa. Giờ phải vòng lối khác để vào khu đô thị của cô ấy”.
Mọi việc thi công “thành phố” giao cho các nhóm thợ. Ông Hùng kể: “Các nhóm thợ này được cô Thoa tuyển từ khắp nơi về, được nuôi ăn, được trả lương theo tháng. Lúc nào sai việc thì làm, không thì cứ nằm dài ăn chơi. Thợ tử tế thì không sao, còn thợ có tính tắt mắt, đem sắt với xi măng đi bán thì cũng chả biết”.
Bà Thoa xây dựng nhà cửa, toàn những tòa nhà rộng hàng nghìn mét vuông, song không hề có bản vẽ, thiết kế gì cả. Thợ xây dựng nhà theo kiểu chỉ tay, nói mồm. Có lúc, bà Thoa đang ngồi trên đống đá, bà ta cầm hòn đá ném bụp một cái, xa cỡ chục mét, thế là công nhân cứ nhằm chỗ đó đào hố, đan thép, đổ cột bê tông. Những cái cột bê tông to đến một mét vuông, làm trụ đỡ cho tòa nhà to như nhà chung cư ở thành phố lớn được xây dựng theo kiểu kỳ quái như thế.
Hình ảnh hiếm hoi về bà Thoa trong lễ nhận bằng khen về thành tích làm từ thiện.
Ông Hùng dẫn khách đi vào “thành phố bà Thoa” để chiêm ngưỡng những tòa ngang dãy dọc chìm trong mây mờ. Những tòa nhà với những căn phòng rộng đến nỗi đứng ở đầu này không nhìn thấy đầu kia dù mây không đặc lắm.
Tòa nhà rộng mênh mông này được chia làm từng căn phòng. Mỗi căn phòng rộng khoảng 5 mét và sâu… 50 mét, xuyên vào lòng núi. Căn phòng sâu hoắm như thế, nhưng lại không có cửa sổ nào, chỉ có một lối vào nhỏ xíu, rộng cỡ nửa mét. Đầu căn phòng hướng ra thung lũng, cuối căn phòng sát vào vách núi.
Ông Hùng, ông Lâm hỏi về những tòa nhà kỳ quái này, song bà Thoa chỉ cười, lúc bảo xây cho đẹp Sapa, lúc bảo xây cho người nghèo ở. Ngay cả đám thợ cũng không biết người phụ nữ này xây nhà kiểu kỳ quái ấy để làm gì. Một số thợ thấy xây nhà không cửa sổ, chia thành các phòng sâu hun hút như vậy thì đoán mò là xây… nhà tù.
Ông Hùng bảo: “Mới năm ngoái, cô ấy lại sai thợ phá tanh bành mấy tòa nhà này để làm lại đấy. Có đợt, cô ấy cho phá hết tường gạch để xây bằng đá xẻ. Thế nhưng, xây đá xong cô ấy lại bắt thợ phá hết để xây gạch trát vữa. Cô ấy cứ xây xong, thấy ngứa mắt, không thích lại bắt thợ phá ra xây lại. Có lẽ, cô Thoa phải đổ cả trăm tỷ cho việc cứ xây lại đập ở cái khu này rồi”.
Mới đây, bà Nguyễn Thị Thoa đã bị khởi tố tội lừa đảo chiếm đoạt tài sản. Theo tố cáo của các nạn nhân, bà Thoa đã quỵt nợ của một số người. Bà Thoa đã dùng nhiều thủ đoạn lừa đảo để chiếm đoạt tài sản, trong đó có việc các nạn nhân nhờ mua bán đất tại Sapa. Sau khi mua bán xong bà Thoa mượn lại sổ đỏ rồi thế chấp với ngân hàng vay tiền, hoặc chuyển nhượng mảnh đất đó cho người khác mà không được sự đồng ý của chủ nhân mảnh đất đó. Bằng cách thức ấy, bà Thoa huy động rất nhiều tiền, có thể lên đến hàng trăm tỷ đồng, để xây dựng những công trình kỳ quái ở Sapa.
 
 
Không thể thực hiện tác vụ do chủ đề hiện đang ở trạng thái lưu trữ

Chủ đề cùng mục


Lời Ca Khúc Điểm nhanh Hợp âm az Chords up Tin xe nói về xe

Bản quyền bởi VietYO.com v3.0 - Viet Nam Youth Online
Diễn đàn mở của cộng đồng người Việt trẻ online - Liên hệ (info @ vietyo.com)