[size=3][size=medium]Sau nhiều lần chứng kiến BÀ HÀNG XÓM khóc vì bị chính con trai chửi bới thậm tệ. Em quyết định mò sang nói chuyện với anh con trai đó.
- Em đến có việc gì không?
Anh con trai luôn nhã nhặn với những người xung quanh, dù trai hay gái, già hay trẻ, ngoại trừ mẹ mình.
- Có - Em trả lời rành mạch, rõ ràng.
- Chuyện gì em nói đi.
- Em chỉ muốn hỏi một câu thôi.
- Em cứ nói.
- Anh không giận chứ?
- Anh hứa.
-… Sao anh hay chửi mẹ của anh vậy?
-… Ùm.. à…Ùm… Vì bà ấy NGU.
-… Chào anh..
Em về luôn, không biết nói gì hơn nữa. Mẹ đẻ ra anh mà anh còn bảo NGU, không biết ai là người khôn đối với anh nữa.
Một lần mẹ anh đi chợ bán mấy mớ rau, mua gạo và thức ăn xong còn dư 500 đồng, thương cháu (con trai của anh), mẹ mua gói bim bim. Cháu ăn gần hết, anh phát hiện gói bim bim mà mẹ mua đã hết hạn sử dụng, anh tức điên đẩy mẹ ngã xuống đất, chửi mẹ là đồ mắt mù, đồ mù chữ, bim bim hết hạn gần nửa năm mà còn mua, rồi vu oan cho mẹ cố ý đầu độc con của anh, đồ giết người, đồ NGU.
Mẹ anh chỉ biết khóc, không trách anh mà tự trách mình, phải chi hồi đó, mẹ chạy nhanh, thì đôi mắt của mẹ đâu có mờ đến vậy.
Mùa đông năm đó, đất nước mới hết chiến tranh, còn bao cấp. Anh còn nhỏ, đói nên khóc suốt ngày. Mẹ anh ra đồng mót khoai, bị người ta đuổi, mẹ chạy chậm nên bị bắt lại, bị đánh nhừ tử, họ bắt mẹ úp mặt vào hố phân, mắt mẹ bị nhiễm trùng, sắp bị mù, cũng may nhờ ông thầy lang nên còn nhìn thấy đường, dù lờ mờ.
Chuyện đó.
Em.
Mọi người.
Cả làng.
Cả xã.
…… Đều biết.
Còn anh, thì không.[/size][/size]