“Con dẹp ngay cái trò bệnh hoạn này cho mẹ” - bà Đ.Ly (TP.HCM) tức giận hét lên với cậu con trai và vứt ngay cuốn nh ật ký của con xuống nền nhà.
Đó là thái độ tức giận của bà khi dọn phòng và vô tình đọc được cuốn nhật ký của Teddy (con trai bà). Trong cuốn nhật ký ấy, Teddy viết rằng cậu bé thương một bạn cùng lớp, giờ ra chơi nào Teddy cũng đứng bên khung cửa lớp nhìn xuống sân trường ngắm cậu bé kia đang chơi đùa…
Con xin lỗi
Lá thư của Teddy gửi mẹ đến giờ vẫn được bà Ly cất giữ cẩn thận. |
“Nó là một đứa trẻ ngoan. Chưa bao giờ tôi thấy nó dám hỗn và phản ứng mạnh với tôi như thế”, bà Ly nhớ lại. Tối đó, Teddy cầm con dao đi qua đi lại trong bếp và nói: “Tôi biết mà, tôi hận các người, tôi hận lắm”. Bà cũng nổi nóng với con: “Con muốn làm gì, nếu giết được mẹ thì con giết đi”.
Ngay lúc ấy Teddy quỳ sụp xuống xin lỗi mẹ. Bà ôm lấy con vào lòng. Và hai mẹ con đã cùng khóc với nhau. Bà nói con gắng học, hãy cắt đứt những suy nghĩ thích con trai. Từ đó trở đi, giữa bà và con trai luôn trong trạng thái căng thẳng. Cuối cùng bà viết thư cho con, bà nói chỉ có mình Teddy là con trai, bà rất kỳ vọng vào cậu. Cuối cùng, bà nhận được một lá thư đẫm nước mắt của con trai với rất nhiều từ được nhắc đi nhắc lại “con là gay, con xin lỗi”!
Trớ trêu của tạo hóa
“Mẹ của con,
Hôm nay là lần đầu tiên con viết thư cho mẹ. Con không nghĩ là nó lại khó khăn đến như vậy. Khó để nói lên những tâm sự con giấu bấy lâu, khó để làm cho mẹ hiểu được những gì con đã trải qua…
Thời gian trôi qua thật nhanh, cấp I, cấp II, cấp III rồi con vào đại học. Mẹ với con luôn là một vĩ nhân, là hình tượng để con học hỏi. Mẹ luôn đặt vào con niềm hi vọng nhỏ nhoi, đó là mong con được thành tài, có sự nghiệp, mong con có gia đình hạnh phúc. Con biết chứ, cha mẹ nào mà chẳng mong con cái được như thế. Con yêu mẹ nhiều lắm. Nhưng…
Cuộc sống thật khắc nghiệt. Con sinh ra không giống như bao thằng con trai khác, con sinh ra trong một sự trớ trêu của tạo hóa. Mẹ ơi, con là gay. Con không thích con gái, con chỉ thích nhìn con trai. Mẹ ơi, con xin lỗi. Ngay từ lớp 1 con đã thấy mình có gì đó không ổn, rồi đến năm lớp 7 con đã biết yêu, mẹ còn nhớ Huy Vũ không? Đó là người đã làm con biết bao lần say đắm. Mẹ có nhớ là con đã nhiều lần nói với mẹ về nó không? Lúc đó con cũng chẳng biết mình là ai nữa. Rồi năm lớp 10 con cũng đã từng mến Trọng, nhưng sau đó con đã nhận ra mình là ai và biết rằng thế giới này không dành cho con. Thật sự là năm cấp III con đã yêu, yêu nhiều lắm nhưng con chỉ yêu con trai. Đã có lúc con thử với con gái nhưng tất cả chỉ là giả tạo, đó không phải là yêu, đó chỉ là lừa dối chính bản thân mình. Mẹ ơi, con xin lỗi. Con biết là bây giờ mẹ đang khóc, khóc nhiều lắm nhưng con cũng rất đau khổ khi viết thư cho mẹ. Con không bao giờ dám nói với mẹ điều này. Cái ngày mẹ biết con như vậy mẹ đã khóc, khóc nhiều lắm. Tim con như nhói đau, con chỉ muốn mình chết đi để không làm mẹ phải đau khổ như vậy.
… Mẹ đừng đưa con đi bác sĩ tâm lý nữa vì người ta đã chứng minh đây không phải là bị tâm lý. Con cũng không phải bị sinh lý. Mẹ hãy cho con biết con nên làm gì. Con chỉ xin mẹ nếu như mẹ còn coi con là con của mẹ thì hãy chấp nhận con người này của con. Hoặc nếu mẹ không thể thì con van xin mẹ hãy cho con thêm một năm nữa để con tốt nghiệp ra trường, sau lúc ấy con sẽ đi khỏi đây mãi mãi để không phải là nỗi ô nhục của mẹ. Con sẽ làm việc để báo đáp công ơn sinh thành dưỡng dục của mẹ. Con sẽ đi đến nơi xa xôi và đó là hình phạt cao nhất dành cho con. Con sẽ khóc vì nhớ mẹ, khóc vì mình là kẻ đáng chết. Mẹ ơi, con yêu mẹ nhiều lắm. Con đang khóc nhưng con biết khóc cũng chả ích gì, bởi vì con là gay. Cuộc sống không chấp nhận con, gia đình không chấp nhận con. Dù con có ở bên cạnh người ấy con cũng sẽ mãi không bao giờ được hanh phúc. Con không thể cưới một cô gái để rồi cô ta phải đau khổ vì con. Con cũng không thể cưới một thằng con trai để rồi mẹ phải dằn vặt bản thân. Cuộc sống, tương lai đã đến ngõ cùng, bế tắc.
Bạn Nguyễn Trần Đại Hải (phải) luôn bảo mình là một người đồng tính hạnh phúc vì được gia đình chấp nhận. |
Rồi cũng sẽ một mình con đương đầu với sóng gió phía trước. Dù đau lắm nhưng con phải cố gắng. Con luôn ước con được sống chung với bố mẹ cùng với người con yêu trong một căn nhà, nhưng con biết đó chỉ mãi là ước mơ”.
Sau khi đọc xong lá thư ấy, bà Ly biết con mình đã phải sống những ngày khủng khiếp như thế nào. Bà biết con bà cần sự thấu hiểu của bà chứ không phải sự ghẻ lạnh. Từ đó, bà âm thầm vào những trang web dành cho người đồng tính như thegioithu3, taoxanh.net… Bà đọc được những tâm sự dằn vặt, đau khổ của nhiều bạn trẻ giống như con trai mình. Và bà biết mình cần dang đôi tay để ôm lấy đứa con đáng thương mà bà đã làm tổn thương.
Gia đình bà Ly hôm nay đã rổn rảng tiếng cười. Teddy đang theo học chương trình cao học và đã có bạn trai. Teddy được đưa bạn trai về nhà giới thiệu với gia đình. Bà Ly bây giờ tham gia hầu hết các chương trình vì quyền của người đồng tính.
Bà Ly trăn trở: “Sang năm tôi nghỉ hưu rồi, sẽ dành thời gian để đấu tranh cho quyền của người đồng tính. Tôi mong mọi người cùng lên tiếng để xã hội có cái nhìn sâu sắc hơn với các bạn đồng tính. Xu hướng tính dục là điều mà con người ta không lựa chọn được. Các cháu rất khó khăn khi không được sống thật với bản thân mình”.