Cuộc sống có nhiều niềm vui và cũng lắm nỗi buồn. Buồn do học hành sa sút, công việc không thuận, tiền kiếm chẳng đủ tiêu xài… Nhưng nỗi buồn do mất người thân, do thất tình thì dai dẳng và sâu thăm thẳm. Nếu không tự thoát ra khỏi buồn đau, con người ta sẽ trở nên u uất mà sinh bệnh. Nhưng thoát ra bằng cách nào?
Chôn… tình yêu
Nghĩa địa… tình yêu, nghe tưởng để dành cho những kẻ hận tình nhưng khi bước chân vào tôi mới biết rằng, đó không hẳn là một nơi dành cho những kẻ yêu… cực đoan. "Gió vô tình", là tên ngôi mộ tình yêu mới nhất trong cái nghĩa địa chứa đủ mọi cung bậc của tình yêu nam nữ. Thay ở phần ngày sinh, trên hầu hết các bia mộ ở nghĩa địa này đều ghi "ngày quen nhau".
Kết thúc tại đây là đẹp nhất cho chuyện tình này và hy vọng cả anh và em sẽ sớm tìm được hạnh phúc. Anh chính thức yên nghỉ trong trái tim em tại đây, ngày hôm nay…". Chôn một tình yêu như cô gái này đâu có gì là cực đoan, chôn cái không còn để bắt đầu cho một cái mới chẳng phải tốt hơn khi cứ để nó vương vấn trong lòng sao? Yêu không mù quáng, thất tình không thành… điên, đó mới là sáng suốt.
Ngôi mộ có tên "Lương Sơn Bá - Chúc Anh Đài của thế kỷ 21" đúng là đẹp và lãng mạn như câu chuyện kinh điển về tình yêu của nhân loại, chỉ tiếc tình yêu này không có cái kết đẹp như nguyên tác. Họ quen nhau năm 2007, mất nhau năm 2009. Khi yêu, cô gái bảo họ là Lương Sơn Bá - Chúc Anh Đài thế kỷ 21. Họ có kỷ niệm ở Vườn yêu (Công viên Bách Thảo), bến Hàn Quốc (Tây Hồ), những con đường Hà Nội, hải ngoại…
Theo người lập mộ, "nhưng thế kỷ 21 đã khác với ngày xưa, rồi đến một ngày đầu năm 2009, Chúc Anh Đài lên xe hoa về nhà Mã Văn Tài, kết thúc một câu chuyện tình cổ tích thời hiện đại. Anh xin lập nấm mộ này tưởng nhớ tình yêu đã chết". Tình yêu đúng là nơi bắt đầu của nhiều trạng thái cảm xúc, nó khiến người ta có nhiều hoài niệm nhất.
Khi tan, nó cũng khiến người ta cay đắng nhất. Dù đắng lòng nhưng người ta lại không muốn quên. Phải chăng đây là cách để nhắc nhở lòng mình phải quên? Người con trai lập ngôi mộ mang tên một câu chuyện tình kinh điển bởi nó từng được người yêu của anh từng ví giống tình yêu của mình khiến khi "ghé thăm" tôi cũng cảm thấy ngậm ngùi cho người này.
Có người sau những đứt gẫy trong tình yêu đã viết lên ngôi mộ tình của mình rằng, "dẫu biết rằng cố quên sẽ là nhớ nên dặn lòng cố nhớ để mà quên". Đây cũng là lý do để nhiều người đến với nghĩa địa tình yêu, để dặn mình rằng, "thôi cố mà quên".
Có thể ai đó sẽ cho rằng, đấy là cách làm của những kẻ yếu đuối. Cuộc sống ngày càng có nhiều biến động và con người ta ít ai đoán định được những gì sẽ xảy ra trong đời mình, nhất là chuyện tình cảm. Càng có nhiều tiện ích, con người ta càng có nhiều sự lựa chọn và cách lựa chọn được câu chuyện tình có kết cục buồn của mình lên thế giới ảo, để được chính những người chẳng quen biết chia sẻ, động viên và cũng có thể để bắt đầu một mối quan hệ mới cũng là một giải pháp.
Càng "đi sâu" vào nghĩa địa tình yêu, tôi càng biết thêm về cái thế giới đầy bí ẩn này của loài người. Sự đa dạng trong cách sống, giàu có trong cách nghĩ và cả sự hời hợt cũng khiến sự khám phá về tình yêu là vô tận. Có những tình yêu bắt đầu và kết thúc trong 3 ngày. 3 ngày đó, con tim yêu kia đã lập nên ngôi mộ cho cuộc tình của mình với lời nhắn: "Tớ giận cậu lần này nữa thôi… Mình cùng nhau xây đắp tình yêu cho thật đẹp nhé!". Một chút giận hờn, một chút buồn vu vơ cũng lập mộ. Với bạn trẻ này, không ai biết mỗi cuộc tình phải lập bao nhiêu ngôi mộ nữa đây?!
Cha mẹ thương nhớ con bên những ngôi mộ ảo
Khoảng lặng buổi trưa khiến hai người mẹ trẻ cách nhau về không gian lại có thời gian "thăm" con. Tính ưu việt của công nghệ không dây giúp kết nối không gian một cách hoàn hảo khi giúp người mẹ trẻ có thể tận mắt ngắm nhìn đứa con gái 3 tuổi đang say giấc nồng giữa các bạn cùng trang lứa ở trường Mầm non. Thiết bị định vị toàn cầu kết nối chị với trường Mầm non, giúp chị có thể zoom thật gần để nhìn rõ khuôn mặt đứa con gái bé bỏng và yên tâm rằng, con đang được các cô giáo cho ăn, cho ngủ đúng giờ.
Ở một nơi khác, có thể rất xa, một người mẹ cũng đang "lần mò" trên mạng để thăm con. Nhưng cách chị làm lại khác, chị nhấp chuột để thắp cho con thêm một cây nến, trang trí thêm lên ngôi mộ của con bông hoa loa kèn tháng Tư thánh thiện.
Những mẫu mộ trong nghĩa địa online. |
Nghĩa địa online (nhomai.vn) là website đầu tiên và duy nhất ở nước ta giúp những người mất người thân, những ai tiếc thương những người mất do thiên tai, tai nạn, người mình hâm mộ… tưởng nhớ người mình yêu thương. Nó cũng là nơi để những người thất tình chôn tình yêu của mình. Trong cái "nghĩa địa" vô tận do mình sáng lập, anh Nguyễn Anh Tú, một người sinh ra ở xứ Đoài đang sống ở TP.HCM đã tạo ra một địa điểm để những người có nỗi niềm riêng "có đất" để giải tỏa lòng mình, để nhớ, để thương, để sám hối và cũng để hồi sinh.
Nhomai.vn có rất nhiều hạng mục cũng như quy định cho những ai muốn tham gia. Khi vào đây, tôi đặc biệt quan tâm đến phần nghĩa địa dành cho thiếu nhi bởi những câu chuyện đầy tình mẫu tử, phụ tử, ruột thịt giàu yêu thương nhưng cũng đầy trắc trở.
Trên một tấm bia mộ có tên "Thiên thần nhỏ của dì" được trang trí rất trang nhã, người dì của nấm mộ này nói rằng: "Thiên thần nhỏ của dì, hãy để dì gọi con như thế nhé con yêu. Ngày con ra đi, con còn chưa có một cái tên, con chưa nhìn thấy ánh sáng mặt trời, chưa… Dì vẫn nhớ cảm giác Thiên thần của dì đạp vào tai khi dì ôm bụng mẹ con, lúc đó dì nói Thiên thần của dì chắc hẳn là một cô bé tinh nghịch lắm. Nếu bi kịch không ập xuống thì giờ đây Thiên thần của dì đã là một cô bé 5 tuổi đáng yêu, xinh xắn… Dì không được biết ngày con rời xa thế giới này, không ai nói, dì không được biết cả nơi con yên nghỉ, không ai nói, dì không dám hỏi vì sợ cả nhà đau lòng hơn… Mọi người nói trẻ con mất đi không được thờ phụng vì nếu thờ phụng linh hồn sẽ mãi quanh quẩn, không thể "lộn" để đầu thai kiếp khác. Hôm nay, dì lập cho con một căn nhà, để dì và con luôn bên nhau, bố mẹ con và dì yêu con nhiều lắm…".
Tâm sự của người dì này cho thấy lý do để chị tìm đến nhomai.vn và vì sao chị lập ngôi mộ ảo cho đứa cháu gái bé bỏng của mình. Dõi theo "hành trình" của người dì này còn thấy, hàng ngày chị vẫn thường "đến thăm" cháu, vẫn thường xuyên trò chuyện với cháu. Hình như chị tin rằng, ở thế giới bên kia Thiên thần của chị biết lắng nghe khi chị nói: "Hai ngày dì không online có buồn lắm không con…".
"Mẹ không biết mẹ có yêu con hay không nữa… nhưng mẹ muốn khóc", hẳn là khi lập mộ cho đứa con của mình và thốt ra những lời này, người mẹ ấy rất thành thật và đau khổ. Mẹ nào chẳng yêu con, thế nhưng người mẹ này phải đau đớn thốt lên câu hỏi trên hẳn chị đã rất đau đớn. Cuộc sống luôn hối hả và bận rộn, có những lúc nó kéo con người ta đi để rồi khi chợt dừng lại, họ ngơ ngác tự hỏi, sao mình lại thế này.
Không hiểu mình, không hiểu đời, bi kịch của sống nhanh, sống gấp là thế. Với người trẻ, mấy ai nhận ra mình đang cắm đầu, cắm cổ đuổi theo những thứ mà bản thân mình không hiểu rõ, đó là gì. Một phút lặng để chất vấn mình là cái may mắn người mẹ này đã đặt được câu hỏi đắng lòng kia cho mình và cũng để những người mẹ khác ngộ ra.
Có những sinh linh chưa kịp chào đời, chẳng có nổi một ngày tuổi nhưng cha mẹ vẫn lập mộ. Đây là cách để họ sám hối, chuộc tội với giọt máu của mình. "Mẹ yêu con nhiều lắm nhưng mẹ chưa đủ can đảm để có thể sinh con ra… Mẹ thật ích kỷ phải không? Mẹ phải làm gì khi mẹ đang còn đi học, mẹ không thể sinh con ra lúc này. Nếu mẹ sinh con, thì cuộc đời của ba, mẹ và cả con nữa sẽ đi về đâu? Tha thứ cho mẹ. Mẹ và ba thực sự yêu con".
Những ngôi mộ trong nghĩa địa online. |
Một người mẹ thành đạt nhưng đã từng hai lần phá thai đã luôn day dứt, chị lập mộ cho những đứa con chưa từng chào đời với lời sám hối "mẹ mãi mãi không thể nào tự tha thứ cho mình khi ngày xưa mẹ và ba đã "từ bỏ con" khi các con còn trong bụng mẹ… Ngày đó mẹ còn quá nhỏ… Tội cho các con đến mãi tận bây giờ mới được ông bà ngoại và các em biết về các con… Ngày mẹ và ngoại gửi các con vào chùa, đêm nào mẹ cũng ra ngoài cổng nhìn sang chùa khóc…Mẹ ao ước, ao ước được thấy các con trong mơ, mẹ thèm được ôm các con vào vòng tay yêu thương. Dù mẹ "bước thêm một bước", mẹ vẫn cho chồng mẹ biết "sự hiện diện của hai con…".
Ôi! Đúng là quá khứ không dễ quên và không phải ai cũng chối bỏ nó. Những ngôi mộ của thiên thần nhỏ trên thế giới ảo nhưng lại kèm theo nó tâm sự của người thật. Những bậc làm cha, làm mẹ phải xa lìa những đứa con của mình do bệnh tật, tai nạn gây ra hay chính họ quyết định tước bỏ sự sống của chúng mà chúng tôi "gặp" trên nghĩa địa ảo đều rất đau đớn.
Họ đã dành thời gian, tâm sức để lập nên những nấm mồ trên thế giới ảo để tưởng nhớ con, để răn mình. Họ đã dám phơi bày những bí mật trong tâm tưởng và tìm được chỗ để giãi bày như một sự giải thoát. Thế giờ ảo đã giúp được người thực.
Quả là người trẻ thường táo bạo và họ biết tận dụng công cụ mình đang có trong tay để làm nên cái mới, cái tiện ích. Những gì mà người sáng lập nghĩa địa online đã làm và nhận được sự hưởng ứng, tham gia của nhiều người cho thấy, đây cũng là một cách tận dụng Internet lạ.
Không biến nghĩa địa online thành một nơi để người ta than thở mà thành diễn đàn để chia sẻ, động viên, khích lệ nhau sống tốt bằng chính yêu cầu, nội quy chặt chẽ khi tham gia diễn đàn và đó cũng là cách kiểm soát tốt nhất để phòng ngừa kẻ xấu lợi dụng Internet để mưu cầu lợi ích cá nhân.