Gái nạ dòng tung chiêu “cua” trai tân
Khi Nguyễn Thành Vui (SN 1983, huyện Hóc Môn, TP.HCM) cất tiếng khóc chào đời chỉ mới được một tháng, người cha đã bỏ đi theo người đàn bà khác. Lúc đó, bà Lương Minh Hoa (SN 1962) vẫn còn nằm trong buồng sinh chỉ biết ngồi ôm con khóc.
Mọi người thấy vậy động viên, lại thấy hai đứa con nheo nhóc, bà quyết định sẽ vượt qua nỗi đau này. Bà dành cho mình hai ngày để ngẫm lại mọi chuyện đã qua mà vẫn không nhận thấy mình sai ở đâu để chồng phải bỏ đi, có chăng, chỉ là tội bởi cái nghèo.
Bà thầm nhủ với mình: “Không có chồng, mình vẫn có thể nuôi con khôn lớn”. Sau khi sinh 3 tháng, ban ngày, bà gửi con cho mọi người, rồi gánh hàng rong đi bán để kiếm cơm áo gạo tiền. Dường như biết số phận hẩm hiu của mình, bé Vui ngày đó không bao giờ khóc, lâu lâu thút thít vài tiếng rồi im bặt.
Con lớn lên, bà Hoa cứ sợ hai con mình sẽ mặc cảm với bạn bè rồi không dám đối mặt với cuộc sống. Nhưng nỗi lo đó của bà giảm đi phần nào khi cả hai đều học hành chăm chỉ và luôn đạt thứ hạng cao trong học tập.
Ngày tốt nghiệp cấp 2, Vui trở về nhà, ngồi thủ thỉ và xin mẹ được cho nghỉ học. Bà Hoa nhất quyết không cho bởi con vẫn còn nhỏ. “Mẹ sức yếu, một mình nuôi hai ăn học sẽ không thể nào kham nổi. Con học không bằng chị, lại là con trai, mẹ cứ cho con nghỉ để phụ giúp nuôi chị ăn học. Khi chị học xong, con sẽ kiếm nghề nào đó học”.
Đúng như lời Vui nói, dù cố gắng xoay xở lắm, nhưng bà vẫn không thể nào cho hai con cuộc sống đầy đủ. Nghe con trai nói vậy, bà chỉ biết ôm con mà khóc. Từ ngày đó, Vui đi học nghề thợ sắt cùng cậu. Mặc dù chỉ mới đi học nghề, nhưng mỗi tháng, anh lại tích cóp tiền cậu cho để ăn sáng và tiêu vặt để gửi về nhà cho mẹ.
Vì nhà nghèo, lại quá lo lắng cho mẹ và chị gái nên đã bước qua tuổi đôi mươi từ lâu nhưng Vui vẫn chưa có một mảnh tình vắt vai nào. Năm 2010, trong một lần đi nhậu cùng bạn bè, anh quen với cô nhân viên mang tên Nguyễn Thị Thu Hồng (SN 1985, quê huyện Định Quán, tỉnh Đồng Nai).
Là một thanh niên chưa bao giờ có tình cảm nam nữ, trước những lời chọc ghẹo của cô nhân viên quán bia, anh nhanh chóng bị tiếng sét tình yêu chạm đến. Sau lần đó, mỗi đêm, anh lại đến đúng quán bia đó lai rai chỉ với một mục đích duy nhất được nhìn thấy và nghe tiếng của Hồng.
Qua những cuộc nói chuyện ngắn ngủi, Hồng cho biết mặc dù tuổi vẫn còn trẻ nhưng mình đã qua một đời chồng và có một đứa con. Chàng thanh niên đang ngập chìm trong tình yêu không nghĩ ngợi gì đến chuyện đó và vẫn quyết định “trồng cây si” ở quán.
Đã một lần qua đò, nên Hồng thừa sức nhận biết được tình cảm của Vui dành cho mình. Nhưng cô không vội vã mà lâu lâu lại nhả vài lời bông đùa khiến anh càng yêu hơn.
Thời gian trôi qua, tình cảm của Vui dành cho Hồng ngày càng lớn. Anh không thể nào kìm được lòng mình đành nói lời yêu. Nhưng Hồng không dễ dàng cắn câu, cô không đồng ý mà cũng không nói lời từ chối, chỉ nhẹ nhàng bảo:
“Em đã qua một đời chồng và có con. Em cũng mến anh nhưng không thể đến với anh được”. Nghe được những lời này, với sự non dại của một chàng trai hiền lành, anh cứ ngỡ rằng, Hồng nghĩ cho mình nên lại càng ngưỡng mộ hơn.
Cũng như thói quen từ lúc nhỏ, luôn tâm sự với mẹ mọi chuyện vui buồn trong cuộc sống, Vui đã kể tình cảm của mình với Hồng cho mẹ biết. Bà Hoa khuyên con nên dừng lại trước cuộc tình này, bởi cô gái đang yêu không có công ăn việc làm ổn định lại đã qua một đời chồng và có con.
Nhưng Vui bỏ ngoài tai những lời của mẹ, anh vẫn như con thiêu thân lao vào mối tình đầu của mình. Ngày anh đưa Hồng về ra mắt mẹ, bà lại càng hoảng hơn. Không giống như những cô gái mới lần đầu đến nhà bạn trai, cô không một chút giữ ý tứ, nói chuyện một cách vô lễ.
Cố kìm sự bực mình, bà Hoa bảo nếu hai con yêu nhau thực sự thì mẹ sẽ tìm ngày tốt để về nhà Hồng đặt vấn đề qua lại rồi sau đó xin cưới. Hồng nghe vậy liền bảo: “Cứ từ từ, không về nhà tui làm gì hết. Tui và anh Vui sẽ sống thử với nhau vài bữa, nếu thấy hợp thì cưới, không hợp thì chia tay”.
Vốn là một người phụ nữ chân quê, nghe bạn gái của con trai nói vậy bà cảm thấy quá sốc. Khi Hồng ra về, bà bảo với con trai, không bao giờ bà cho cưới một người con dâu như vậy. Lần đầu tiên gần 30 năm qua, Vui lớn tiếng với mẹ và bảo:
“Mẹ không cho con cưới Hồng thì con với cô ấy sẽ bỏ đi một nơi khác sống”. Bà không thể nào tin được cậu con trai hiếu thảo chỉ vì một cô gái đã có chồng, có con lại lớn tiếng và thốt lên những lời như vậy.
Người mẹ già cứ ngỡ rằng, con trai mình chỉ dọa chứ không bao giờ làm chuyện đó, nhưng không, Vui bỏ nhà đi “bụi” cùng cô gái nạ dòng.
Người già nước mắt không rơi
Bà Hoa hoảng hồn khi cậu con trai duy nhất mình thương yêu bấy lâu bỏ đi cùng người yêu, nên đành đi khắp những người quen để tìm về. Nhưng mãi vẫn bặt vô âm tín. 5 tháng sau, Vui thất thểu trở về thông báo Hồng đã có thai.
Đất không chịu trời thì trời phải chịu đất, bà đồng ý để Hồng trở về sống cùng mình. Thấy Hồng đã có thai, nên bà đặt vấn đề cưới, nhưng một lần nữa lại bị cô bác bỏ. Bà Hoa đành nín lặng: “Mọi chuyện đã vậy thì đành chấp nhận”.
Bà chăm sóc cô con dâu mới rất tận tình với hy vọng con dâu sẽ sinh cho mình một đứa cháu đích tôn. Ngày Hồng sinh, bà tất tả lo lắng, nhưng thay vào đó, cô không nói một lời cảm ơn và nhận những sự chăm sóc của bà là điều tất yếu phải làm.
Sau khi có con, Vui chăm lo làm ăn hơn. Toàn bộ số tiền đi làm về, Vui đưa hết cho vợ. Riêng Hồng chỉ ngồi chăm con, đến bữa, bà Hoa lại bưng cơm cho cô. Hàng ngày, bà Hoa phải bán quán nước trước nhà để lo việc cái ăn cho cả 4 người.
Nhiều người hàng xóm thấy cám cảnh cho bà nên khuyên bảo Vui góp tiền ăn và nói cô con dâu giúp một tay. Nhưng bà Hoa cho rằng: “Tui còn làm được thì giúp bọn nó chớ có sao đâu. Sau này tui già thì bọn nó lo lại”.
Cuộc sống cứ thế trôi qua. Sau khi sinh được chừng 8 tháng, Hồng bàn với Vui nên kiếm việc gì đó cho hai cùng làm ăn. Tuy nhiên, toàn bộ số tiền Vui đưa vợ trước đây đều được cô tiêu xài riêng cho mình hết nên không còn đồng nào.
Nghĩ mãi, Vui đặt vấn đề xin mẹ ít tiền để làm ăn. Bà cũng vui mừng dốc hết số tiền tiết kiệm bao nhiêu năm qua cho hai vợ chồng con trai với hy vọng “chúng sẽ ăn nên làm ra”. Mặc dù, vợ chồng Vui làm rất nhiều việc như bán cà phê, nước mía…, thậm chí mua cưa về huyện Định Quán, tỉnh Đồng Nai định cưa củi đem bán nhưng vẫn không thấy tiền ở đâu.
Cuối cùng, Hồng bàn với chồng nên đi làm tiếp nghề bông sắt còn mình đi học làm tóc. Tuy nhiên, đi học làm tóc đâu không biết, chỉ thấy số tiền bà Hoa đưa không còn, lại phải mượn thêm để đưa mà vẫn không học xong nghề.
Bên cạnh đó, trong cuộc sống ở chung, Hồng thường xuyên nói những lời vô lễ với mẹ chồng, nhưng bà không hề nói năng gì chỉ cúi đầu bỏ qua. Không chỉ thế, Hồng còn thường xuyên gây chuyện với Vui. Có lúc, sau những lần cãi nhau, Hồng còn đánh cả chồng.
Thấy vậy, bà Hoa nghĩ “vợ chồng nào mà chẳng có cãi vã” nên không nói năng gì. Cách đây chừng một tháng, Hồng có mâu thuẫn với người cậu (ở chung nhà) nên xin bà Hoa ra ở riêng. Nhận thấy, vợ chồng Vui vẫn còn trẻ lại sống chung bất tiện nên bà đồng ý. Thế là hai vợ chồng đến thuê trọ tại ấp Thới Tây 1, xã Tân hiệp, huyện Hóc Môn để ở.
Mặc dù chỉ mới đến chừng mươi hôm, nhưng những người cùng dãy trọ đã quá quen những cuộc cãi vã hay nhậu nhẹt ồn ào của vợ chồng Vui. Đêm 5/6, cũng như những hôm khác, phòng trọ của cặp vợ chồng trẻ có một số người bạn đến nhậu chung.
Đến chừng 22 giờ, khi Vui đã khá say lại tiếp tục đòi nhậu tiếp. Hồng nhăn nhó quát lớn: “Nhậu cho lắm vào rồi ói ra đấy cho uổng”. Ngại với bạn, Vui nhẹ nhàng bảo nhưng lại đầy thị uy: “Em làm gì vậy? Để anh và mấy đứa uống tí nữa cho vui”.
Hồng vẫn không thôi cằn nhằn. Bạn bè của Vui thấy hai vợ chồng lớn tiếng nên rủ nhau ra về. Khi mọi người đã về hết, Hồng và Vui lại tiếp tục cãi nhau. Không kìm chế được, Vui tát vào má vợ một cái. Hồng căm tức, nhặt cây dao Thái Lan dùng để gọt hoa quả đâm 6 nhát vào người chồng.
Vui đau đớn hét lớn “Cứu… cứu… tôi với”. Lúc này, Hồng thấy máu trên người chồng chảy lênh láng khắp sàn nhà thì mới tỉnh cơn giận, cô ôm chồng khóc thảm thiết. Nhiều người hàng xóm nghe tiếng kêu cứu liền chạy sang xem.
Một cảnh tượng kinh hoàng diễn ra trước mắt, Vui nằm dài thoi thóp, Hồng ôm chồng trên cả một vũng máu. Mọi người thấy vậy cố gắng chạy vào để đưa Vui đi cấp cứu thì Hồng hét lớn: “Không. Anh ấy là chồng tui. Không ai được đưa anh ấy đi hết”.
Mặc dù sau đó đã được đưa đi cấp cứu, nhưng do vết thương quá nặng, Vui đã trút hơi thở cuối cùng.
Kể lại mọi chuyện đã qua, nhiều lúc, bà Hoa nghẹn ngào không nói nên lời, những tiếng nấc nghẹn ứ ở cổ nhưng không có giọt nước mắt nào rơi. Có lẽ bà đã trải qua quá nhiều điều đau khổ, nước mắt đã cạn nên không đủ để khóc cho cái chết của người con trai duy nhất của mình. Khi được hỏi, bà mong gì nhất? Bà Hoa im lặng một lúc rồi nhẹ nhàng bảo:
“Thằng Vui đã mất rồi, nếu con dâu tui nó bị xử nặng thì cũng không làm gì được. Tui chỉ mong nó bị phạt nhẹ nhẹ để nhanh chóng trở về nhìn lại mặt con nó. Tui còn mong trời phù hộ sức khỏe để có thể sống và làm việc để nuôi đứa cháu nên người”.
Hữu Truyền
Nguồn : Phunutoday.vn