[size=3] [/size]
[size=1][size=3]“Mình với Duy đang đứng trước cổng trường đợi bạn thì một nhóm cầm dao xông tới, Duy bị đâm trước, mình không kịp phản ứng thì bị đâm sượt sườn và bị đâm tiếp một nhát sau lưng.” – Tuấn thảng thốt kể.[/size][/size]
[justify]Được xuất viện sau 6 ngày điều trị, bạn Hoàng Minh Tuấn, sinh viên năm thứ nhất ngành Quản Lý - Trường ĐH Quản Lý và Linh Doanh, nạn nhân bị chém nhầm ở cổng trường THPT Nguyễn Trãi chiều 24/10 vẫn còn xanh như tàu lá, yếu ớt tập thổi vào “quả bóng” do bác sĩ yêu cầu để phổi có thể hồi phục nhanh, bạn vẫn không hết bàng hoàng khi nhớ lại sự việc.[/justify]
[justify]Tuấn kể, khoảng 5h chiều bạn gọi điện xin bố là đi học về thì không về nhà, đi sinh nhật bạn Duy luôn. Vì con xin phép trước đó rồi nên chú Hoàng Văn Minh, bố Tuấn đồng ý. Khi tới cổng trường THPT Nguyễn Trãi, Tuấn thấy bạn là Duy và Chiến đã đứng đợi. Cậu vừa bước xuống xe máy, đứng cạnh Duy gọi điện cho những bạn cùng lớp khác thì thấy có một nhóm nhảy xuống khỏi taxi, xe máy. Một trong số đó nói: Bọn này đây rồi! và xông vào đâm.[/justify]
[justify]Cố hít một hơi thật sâu, Tuấn kể kiếp: “Có một nhóm khoảng chục người lao tới chỗ mình và Duy. Duy bị một nhát đâm trước mình. Mình chưa kịp phản ứng gì thì bị một nhát đâm sượt, rách một ít ở sườn. Mình vừa quay lưng định chạy thì bị đâm một nhát sau lưng. Mình thấy máu trào ra. Không kịp nhìn bạn xem thế nào. Lúc đầu, mình chạy vào phòng y tế thì y tế đóng cửa. Mình chạy ra nhờ bảo vệ, bảo ấn hộ em vết thương không thì nó ra nhiều máu quá thì ông ấy nhìn, không ấn hộ, lại đi ra chỗ đằng kia, không nói gì. Mình lại chạy đi nhờ người khác.”[/justify]
[justify]Cuối cùng, có một học sinh đã bịt vết thương cho máu đỡ chảy giúp Tuấn, Người bạn tên Chiến thì khóc. Chiến khóc, quay ra xin với Tuấn: “Mày ơi làm thế nào cứu thằng Duy đi.” Tuấn bị ra máu nhiều đã bắt đầu xỉu xỉu, chỉ nhìn mà không nói được gì.[/justify]
[justify]“Ban đầu còn tỉnh, mình còn nhờ một cô giáo trong trường gọi điện. Mới đầu cô ấy gọi về máy bàn nhưng nhà em không ai có nhà. Mình lại nhờ cô ấy gọi cho chị gái em. Lúc sau thì mình không nói được nữa” – Tuấn ngước mắt cố ngăn cho dòng nước mắt chảy ra.[/justify]
[justify]Anh Hoàng Văn Minh, bố của Tuấn thì không thể bộc lộc hết cảm xúc khi nhớ lại câu chuyện. “Tôi đang ở cửa hàng thì nghe điện thoại bảo ra cổng trường, con mình bị đâm. Phải mất khoảng 20 phút tôi mới ra tới trường cháu. Tất tả chạy vào bên trong, tôi thấy cháu nằm trên vũng máu. Tôi hoa mắt đi vì nghĩ người nằm kia là con mình. Chạy tới nơi, một tay tôi sờ ngực cháu, một tay tôi đỡ sau gáy, kê lên “Tuấn ơi sao đến nông nỗi này” . Tôi bảo các anh ơi các anh cứu con tôi với, làm thế nào bây giờ. Tôi ôm Duy mà cứ tưởng là Tuấn nên cứ ôm Duy kêu Tuấn ơi. Tôi đang không biết làm sao thì bảo vệ bảo tôi : “Anh ơi nó chết rồi…” Tôi không biết cái gì dội vào người, cắt tim tôi. Tôi lắp bắp không nói lên lời. Họ còn nói gì đó liên quan tới xe chở xác. Tôi như ngã quỵ. Nhưng ngay lúc đó, tôi nghe các cháu bảo bác ơi các là bố của bạn Tuấn à, bạn ấy đang ngồi kia, máu chảy nhiều lắm. Lúc ấy tôi mới biết, con mình đang còn sống ở kia. Tôi thấy một tia sáng hy vọng và đứng phắt dậy, chạy ra chỗ con mình.”[/justify]
[justify]Tôi lắp bắp, vẫy mãi: “Ới các cháu ơi, cứu, cứu anh với. Nhưng tôi vẫy gọi bao nhiêu người xung quanh mà không có ai vào giúp tôi đưa Tuấn tới bệnh viện. Mãi sau tôi mới thấy một cháu nam vào, cháu ấy bảo, vâng, để cháu giữ. Cháu học sinh ấy đã giúp tôi cho Tuấn vào Xanh Pôn, đưa điện thoại cho tôi mượn cho đến khi con tôi chuyển lên Việt Đức. Đến nay tôi cũng không biết cháu là ai.”[/justify]
[justify]Tuấn đã được bố đến nhanh hơn, đưa đi cấp cứu sớm hơn Duy. Riêng Duy, bị đâm 5 nhát, lại được bố đưa vào chậm hơn Tuấn khoảng 10 phút nên đã tử vong. Nằm trên giường bệnh còn chưa biết có thể lành lặn được bao nhiêu phần thì Tuấn nghe tin bạn Duy mất. "Cháu khóc cả ngày, không ăn uống gì. Tôi phải động viên con cố gắng, không thì bố mẹ cũng gục ngã theo con. Chỉ đến khi bác sĩ thông báo vết thương của Tuấn không ảnh hưởng đến xương sống, chân tay cháu đã cử động, không bị liệt đâu thì tôi mới như người sống lại."- Chú Minh chia sẻ.[/justify]
[justify]Nằm yếu ớt trên giường, Tuấn xin với bố bao giờ mình khỏe, cho về Hưng Yên thắp hương cho bạn. Tuấn chia sẻ: "Duy là đứa bạn ngoan nhất, hiền nhất lớp mình, mất mát lớn quá".[/justify]
[justify]Chú Minh, bố của Tuấn chia sẻ nỗi đau với gia đình anh Doanh, bố của Duy. Chú Minh chỉ trách, không hiểu tại sao, khi ở trường, có bao nhiêu người mà họ không đưa hai đứa trẻ đi cấp cứu. Biết đâu, Duy đã không thiệt mạng.[/justify]