Đất nước ơi hãy thương miền Trung hơn tất thảy
Nơi gánh đoạn trường, để đất nước đẹp tươi.
Hải Yến
(Tôi làm thơ)
(Tôi làm thơ)
Ta thương lắm miền Trung
Nơi bây giờ đang oằn lưng mình gánh bão
Những mái ngói xô nghiêng, những mái tranh chao đảo
Những mái đầu bạc trắng cùng mưa
Em đã đỡ lạnh hay chưa?
Đôi tay bé nhỏ, đôi chân bé nhỏ…
Có được ấm lòng khi bữa chẳng no?
Có tiếc nuối khi búp bê bằng rơm, siêu nhân bằng đất,
Đồ hàng bằng ngô, khoai, sắn…
Bão đã nhấn chìm?
Trên gác nhà ba mẹ lặng im
Lũ lợn con, đàn gà mới nở…
Người còn chẳng có nơi trú ngụ
"Chúng" biết ở đâu bây giờ?
Ảnh: VnExpress. |
Để mong mỏi từng thùng mì cứu trợ
Cụ ông cởi trần ngập giữa dòng nước lũ
Miệng nở nụ cười khi nhận được lương khô
Ôi! Bão trong lòng ta cũng tựa mơ hồ
Trong lòng bạn chắc cũng chỉ như ta là xem qua màn ảnh
Làm sao, làm sao ai hiểu được những chòng chành, nghẹn đắng
Của người miền trung, bão lũ ập về.
Mất mát, đau thương, tan nát, ê chề
Miền Trung vẫn kiên cường đứng dậy
Đất nước ơi hãy thương miền Trung hơn tất thảy
Nơi gánh đoạn trường, để đất nước đẹp tươi.
Vài nét về tác giả:
Suốt cuộc đời này tôi cũng chỉ có thể trở thành chính mình được thôi. Không thể là ai khác, và sống thay ai khác. Bởi tự tôi biết rằng thế giới bảy tỷ người cũng chỉ có một - tôi! - Hải Yến